Mọi người sinh ra từ bụi tro rồi lại trở về tro bụi. Như mây hợp rồi tan, không một ai có thể thoát khỏi qui luật đơn giản mà nghiệt ngã này.

Sáng nay 17.7, tôi dự lễ an táng một Nữ tu. Thánh lễ sốt mến và nhiều xúc động trong tâm tư mỗi người tham dự. Một Nữ tu phục vụ người nghèo, người Dân tộc, ra đi khi độ tuổi làm việc hăng say nhất, có kinh nghiệm nhất, và làm việc cách kết quả nhất, để lại nhiều tiếc thương luyến nhớ. Chị đã hoàn tất một cuộc đời làm người, làm Kitô hữu và làm tu sĩ.

Chị là Nữ Tu Maria Nguyễn Vũ Phương Hòa, sinh ngày 11 tháng 3 năm 1956, tại Phương Hòa, Kontum. Là con thứ tư trong gia đình 11 chị em.Chị gia nhập dòng Mến Thánh Giá Qui Nhơn ngày 15 tháng 8 năm 1974. Khấn lần đầu: ngày 14 tháng 9 năm 1984.
Năm 1993, Chị chuyển sang Hội dòng Mến Thánh Giá Phan Thiết, và Chị khấn trọn đời tại Hội dòng này ngày 23 tháng 11 năm 1996.

Bản tính năng động và gương mặt xinh tươi là hai nét đẹp cao quí mà Thiên Chúa đã ưu ái ban tặng cho Chị. Chị được nhiều người quí trọng và thân thiết. Chị làm nhiều việc bác ái cho nhiều người nghèo khó và tàn tật.

Sau năm 1975, trong hoàn cảnh khó khăn, Chị không chùng bước và tìm an thân cho chính mình, Chị đã lăn xả kiếm ăn cho đoàn con cô nhi mà Chị đang nuôi dưỡng, đến độ có lần suýt chết vì bị thương nặng.

Sau khi trở nên thành viên chính thức của Hội dòng Mến Thánh Giá Phan Thiết, Chị nhiệt tình trong việc giúp xứ và hăng say phục vụ trong Hội dòng trong khả năng Chúa ban. Chúa thương chúc lành cho tất cả công việc của Chị. Chúa cho Chị gặt hái thành quả tốt đẹp trong việc giúp đỡ Hội dòng mở mang các cộng đoàn nhỏ trong vùng Cao Nguyên. Chị đi đến với những người dân tộc thiểu số để yêu thương và chia sẻ với họ. Mặc dầu bề bộn công việc nhưng Chị vẫn luôn trung thành với lý tưởng tận hiến, gắn bó với Thiên Chúa, chú tâm thăng tiến đời sống nội tâm mỗi ngày mỗi hơn và sống hạnh phúc với chị em trong cộng đoàn và trong Hội dòng.

Sau Tết Canh Dần, sức khỏe Chị có phần suy yếu hơn thường. Chị bị ung thư, cơn bệnh ác tính bùng vỡ. Chị đón nhận đau đớn thân xác trong vui tươi vâng phục thánh ý Chúa. Nhiều người, ngay cả người không quen biết thăm viếng khích lệ và họ đã tặng cho Chị biệt danh là: Bệnh nhân đẹp, Sœur Đức Mẹ.
Sau hơn 2 tháng trên giường bệnh, Chúa đã cất Chị về vào lúc 3g30 ngày 15 tháng 7 năm 2010 tại Phương Hòa, Kontum rất an bình thánh thiện. Đức Giám Mục Giáo Phận Kontum, Đức Giám Mục Giáo Phận Ban Mê Thuộc đã đến thăm và cầu nguyện cho chị. Thi hài chị được đưa về Dòng MTG Phan thiết.
Thánh lễ an táng có 24 cha đồng tế, rất đông tu sĩ, thân nhân và bà con giáo dân các nơi Chị phục vụ hiệp thông cầu nguyện dâng lễ và tiễn đưa linh cửu chị đến nơi an nghĩ cuối cùng.

Tham dự lễ tang, ai cũng nhận thấy cuộc sống con người ở đời chỉ là tạm bợ. Trần gian chỉ là nơi ta sống đợ ở nhờ. Tất cả mọi người sinh ra nơi trần thế đều là lữ khách hành hương đi về cội nguồn của mình. Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã nói lên tâm sự lữ khách ấy qua lời ca:

Con chim ở trọ cành tre,
con cá ở trọ trong khe nước nguồn,
Tôi nay ở trọ trần gian,
mai sau về chốn xa xăm với người.


Cuộc sống trần gian chỉ là quán trọ. Ai ai cũng phải trải qua một cuộc hành trình ngắn dài tương đối. Để đi về đâu? Không ai xác định được điều ấy, người ta chỉ nói tử quy, thác về. Đối với Kitô hữu, chết là về với Chúa. Thành ngữ: về với Chúa rất thích hợp với người Việt Nam Công giáo chúng ta, vì một mặt nó diễn tả đúng ý nghĩa Thánh kinh, đúng với niềm tin của Giáo hội nhưng mặt khác nó cũng rất gần gũi với niềm khát vọng của người Việt là được về với ông bà cha mẹ tổ tiên mà “Cha trên trời chính là nguồn gốc mọi gia tộc trên trời dưới đất “ (Ep 3,14).
Khi nói về cái chết của mình Chúa Giêsu cũng dùng kiểu nói: Thầy bỏ thế gian mà về cùng Cha. Cái chết như vậy có nghĩa là một sự hội ngộ khiến chúng ta đựơc quy tụ về với Đấng đã sinh thành ra mình. Đây là một cuộc trở về nhà Cha thật sự. Con người có sinh có tử, đó là luật của Đấng Tạo Hoá đã an bài, không ai biết được mình sẽ ra đi vào ngày giờ tháng năm nào và ở đâu. Con người không chọn và không định được ngày giờ ra đi. Sự sống và sự chết đều là kỳ công của Tạo Hoá, con người không thể làm ra sự sống cũng không tài nào cản ngăn được sự chết.
Bên linh cửu của Chị Maria Phương Hòa, nghe như lời tâm sự của Ns. Trịnh Công Sơn.

Vừa tàn mùa xuân rồi vào mùa hạ,
Rọi xuống trăm năm một või đi về.
Mấy che trên đầu và nắng trên vai,
Đôi chân ta đi sông còn ở lại.
Còn tình yêu thương vô tình chợt gọi.
Rọi xuống trăm năm một cõi đi về.


Những chị em trong Hội Dòng, những người thân trong tang quyến, bà con giáo dân lại thấy đâu đây hình bóng của Chị vẫn còn hiện hữu, hình bóng lung linh như ánh sáng những ngọn nến nhạt nhoà như khói sương toả vào ký ức những kỷ niệm nhớ thương dấu ái.

Chị Maria Phương Hòa đã sống ơn gọi làm Kitô hữu kể như là đã chết đối với thế gian. Khi bước vào đời sống tu trì, Chị đã thật sự kể mình như là đã chết. Chị đã chết đối với tiền bạc, chức quyền, cương vị, danh vọng…của thế gian trong đời sống khó nghèo. Chị đã kể mình như là đã chết đối với tình yêu đôi lứa, với cuộc sống hôn nhân gia đình trong lời khấn khiết tịnh. Chị đã chết đối với ý riêng của mình trong lời khấn vâng phục để cho ý của Thiên Chúa được thành sự nơi mình.

Thánh Phanxicô đệ Sa-lê đã nói một câu rất đẹp: "Bất kỳ Chúa trồng bạn ở đâu, bạn hãy trổ những bông hoa đẹp nhất cho Người ở đó".

Lạy Chúa! Có những cái chết bất chợt đến với con người mà chúng con không hiểu được nguyên do. Lạy Chúa, xin cho chúng con hiểu được rằng, mỗi cái chết tìm đến với mỗi người chúng con đều nằm trong chương trình của Chúa, và cho chúng con hiểu được đó cũng là tình thương của Chúa dành cho mỗi người chúng con, vì nếu chúng con không chết đi thì chúng con không thể cùng sống lại với Chúa nơi quê trời. Lạy Chúa, xin cho chúng con luôn biết sống đẹp giữa đời, nở hoa yêu thương ở nơi Chúa gieo trồng chúng con. Sống là hạnh phúc và chết là niềm vui đích thực đi vào cõi hằng sống mà Chúa dành cho chúng con.