Tin anh J.B. Nguyễn Hữu Vinh bị đánh gãy răng suýt chết không làm tôi ngạc nhiên. Tuy là người cùng quê Nghệ Tĩnh, nhưng chúng tôi chỉ mới biết nhau, rồi quen nhau, thân nhau từ các biến cố Toà Khâm Sứ, Thái Hà. Anh thuộc những cây viết có hạng của các báo điện tử Công Giáo, lại ký tên đầy đủ, không giấu giếm. Vậy thì chuyện anh bị theo dõi, rình rập, và nay thì bị cướp máy ảnh, bị đánh trọng thương, giữa thanh thiên bạch nhật, mà những người đánh lại là những nhân viên công lực, mặc sắc phục đàng hoàng, thì ở trên nước Việt Nam cộng sản này, không phải là chuyện lạ. Có lạ chăng là đến giờ này mới xảy ra.

Giá mà anh Vinh, một kỹ sư xây dựng, cứ chu chí làm ăn, thì giữa đất Thủ đô Hà Nội, đâu thiếu cơ hội cho anh thành công một cách lương thiện. Thế nhưng anh đã “lỡ dại” chui vào hàng ngũ những tín hữu Chúa Ki-tô, và bằng ngòi bút sắc bén của mình, đấu tranh cho công lý và sự thật, để mang hoạ cho bản thân, cho gia đình. Anh không ở tuổi bồng bột, nhẹ dạ, để làm những chuyện không suy nghĩ chín chắn. Có điều anh đã “lỡ” theo Chúa Giê-su, trên bước đường thập giá, mà các Thánh Tử Đạo, tổ tiên của anh, của chúng ta trong đức tin, đã từng theo trước đó, và chỉ mới đây thôi, những câu chuyện tin Chúa, theo Chúa, rồi chết vì Chúa, mới được long trọng nhắc lại tại Sở Kiện. Anh theo Chúa Giê-su, không phải như các ông kinh sư, với bao pho sách thông thái, với những kiến thức đầy mình, mở miệng ra là vi vu bao nhiêu lời đẹp đẽ. Anh cũng không so đo tính toán kiểu thực dụng, không dùng những lời hoa mỹ để biện minh cho thái độ hèn nhát của mình. Nhưng anh theo Chúa với cả khối óc, với cả con tim, với ngòi bút của người suy nghĩ từ những chuyện tai nghe mắt thấy, rồi ghi lại, rồi viết ra, với mục đích duy nhất là làm chứng cho Tin Mừng. Và anh làm những chuyện đó ngay trên quê hương đất nước của anh, của chúng ta, trên đất nước Việt Nam mang danh xã hội chủ nghĩa. Và thế là chuyện phải xảy ra đã xảy ra.

Tôi ghi vội những lời này như những lời thăm hỏi gửi đến người bạn tôi hết lòng quý mến, với lời cầu chúc anh sớm bình phục để lại tiếp tục viết, bao lâu Chúa còn cho anh hơi thở. Xin được gửi đến anh lòng thương mến và cảm phục sâu xa của tôi. Hơn bao giờ hết, tôi tâm đắc lời đức cha Lê Đắc Trọng: giáo dân thì hơn linh mục. Và giáo dân cỡ như anh, nếu không sợ hỗn, tôi sẽ nói: hơn cả giám mục nữa.

Sài-gòn, ngày 12 tháng 01 năm 2010
pascaltinh@gmail.com