Tình trạng nô lệ của những thế kỉ trước vừa chấm dứt. Hình ảnh người chủ đối xử với nô lệ như súc vật chưa tàn phai; một hình thức nô lệ mới xuất hiện dưới danh nghĩa đấu tranh giai cấp.

Phân biệt giai cấp trong xã hội là điều không thể tránh được. Xã hội dù lớn hay nhỏ, từ xưa đến nay, đều phân biệt giai cấp. Giai cấp giầu nghèo, thượng lưu, có học, thất học, chủ thợ tồn tại trong xã hội. Tự nó việc phân chia không xấu. Cách người ta xử dụng biến nó thành tốt hay xấu.

Mục đích tốt

Phân chia giai cấp với mục đích tìm hiểu mức sống, nhu cầu của từng giới mong đề ra chương trình hữu ích, thực tiễn như giáo dục, y tế, bảo vệ môi sinh, điều hành tài nguyên thiên nhiên, đồng thời giúp phát triển ngành, nghề, tài năng, giúp mọi người hưởng mức sống cao hơn, ổn định hơn là việc làm của nhà lãnh đạo khôn ngoan.

Mục đích xấu

Phân chia giai cấp với mục đích lợi dụng giai cấp, khích động chia rẽ cho mưu đồ chính trị là hình thức nô lệ mới.

Nô lệ cũ con người sống khổ, lao nhọc vất vả ngày đêm. Quyền làm người bị tước đoạt nhưng còn miếng ăn, quyền sống. Nô lệ giai cấp con người bị tước quyền làm người, tước luôn cả quyền sống. Thân xác và tinh thần bị đoạ đày trước khi đấu tố mạng sống. Chết trong uất nghẹn, tủi hờn.

Lãnh đạo quỉ quyệt phân tích khuyết điểm giai cấp xã hội, gây bất hoà, tạo hố ngăn cách giữa giai cấp. Dùng giai cấp triệt hạ giai cấp. Những vụ đấu tố đẫm máu là thành quả rùng rợn của phân chia giai cấp do kẻ cầm quyền giật giây, khích động, chỉ đạo giết người.

Mơ màng sống

Tiền của nằm trong hầu bao của thiểu số lãnh đạo. Trong khi đó đại chúng đói khát. Nhà tù nhiều hơn trường học. Nghĩa trang nhiều hơn bệnh viện. Bằng cấp khan hiếm nên kẻ có học sinh kiêu ngạo. Thất nghiệp triền miên. Mong có đủ cơm ăn, áo mặc là giấc mơ của đại đa số. Nghèo đói vì công nhân xưởng thợ ít so với đội quân nghe lén đông đảo, đội ngũ rình bắt, hành hạ người khác chính kiến.

Dùng tài lãnh đạo, tổ chức, trói buộc, kiểm soát đại chúng, tạo dựng một hàng rào vô hình, kiểm soát, rình mò, nghe lén, kết án, triệt hạ nhau. Các nhà văn hoá trở thành khí cụ tuyên truyền. Văn hoá tuyên truyền trở nên què quặt, tật nguyền. Vì thế cả kẻ làm văn hoá lẫn kẻ thưởng thức chúng bị lây bệnh, cũng tật nguyền, sa đoạ, suy nghĩ bệnh hoạn.

Giá trị thật

Giá trị thật không hẳn ở cái ghế đang ngồi, nơi đang đứng, không nằm ở túi tiền trong ngân hàng, tranh treo bảo tàng viện, và nhạc vàng bày bán nơi nơi. Tất cả chỉ là phương tiện giúp nuôi sống và phục vụ tha nhân. Những gì con người có mà không phục vụ tha nhân, cái có đó ích gì cho đại chúng, cho cộng đồng nhân loại. Giá trị thật của vật chất, tài năng không nằm ở những gì có mà quan trọng là xử dụng đúng và hữu ích tài năng, của cải trời ban.

Giá trị vật chất, ít nhiều, cao thấp là do xã hội ban cho. Tùy vào mức độ hữu dụng mà chúng có giá trị. Chúng có giá trị cao nhất khi mang lại sự sống hay bảo vệ sự sống.

Li nước lạnh coi có vẻ bình thường nhưng rất quí khi hết nước trên con tầu vượt biên vì nó mang lại sự sống. Người du hành qua sa mạc quí nước hơn vàng ròng vì nước cần cho sự sống. Vàng là đồ trang sức và mấy ai cần trang sức khi đi qua sa mạc. Chúng ta coi thường muối và phí phạm muối vì sống trong đất nước bao bọc chung quanh bởi biển. Hơn nữa muối là món hàng rẻ tiền; trong khi những dân tộc sống trong vùng không có biển, muối vừa đắt vừa hiếm. Muối quí hơn các gia vị khác vì muối cần cho sự sống.

Vật chất, tài năng nào mang lại và bảo vệ sự sống vật chất, tài năng đó được coi là quan trọng. Vì nếu không có sự sống thì vàng, kim cương, đá quí ích chi. Không có sự sống chúng trở thành vô nghĩa.

Sự sống quí nhất

Đức Kitô ca tụng bà goá là người bỏ ít tiền nhất vào trong hộp tiền dâng cúng nhưng lại được coi là hành động cao quí nhất vì bà cho:

  • với tấm lòng thành.
  • hết những gì bà có.
  • đi sự sống của chính mình.
  • con tim yêu mến nồng nàn.
Bà goá nghèo vật chất; tâm hồn bà trong sáng, tràn ngập yêu thương, nghèo vật chất, giầu tình thương. Tâm hồn bà không có giai cấp.

Giầu vật chất, quyền cao chức trọng mà không giúp thăng tiến đời sống đại chúng, nâng cao an sinh xã hội là nghèo yêu thương, thiếu an bình nội tâm và cô đơn lòng mến. Nghèo vật chất nhưng giầu lòng mến, chan chứa tình người, đầy nhân ái là giầu vĩnh cửu.

Cuối đời khôn dại không phải do lắm của, nhiều tiền mà chính là có lắm kẻ yêu, nhiều người mến vì những thứ này không ai lấy đi được, chúng bất biến với thời gian.

Bà goá đánh mất chính mình; bà tìm được tình Chúa. Thương người ít, giai cấp thấp, thương nhiều giai cấp cao trong nước Chúa.