Kính thưa quí ông bà là ông, bà, cha, mẹ, anh, em, họ hàng của thầy Đaminh Phùng Thế Minh, tôi muốn hỏi quí ông bà: ông bà có buồn không?

Tôi không có khùng khi đặt câu hỏi này, bởi vì sau khi đọc “hung tin” vừa đăng trên Vietcatholic, tôi đã khóc, tôi đã buồn!

Tôi khóc vì thương một người trẻ biết hy sinh. Cái hy sinh của thầy không phải mới có ở lần này khi thầy nhảy ra làm một việc “cứu tử”, để thay đổi vị trí sống-chết với một em bé đang ở trong tình trạng cực kỳ hiểm nghèo. Tôi còn thấy cái hy sinh của thầy khi thầy chấp nhận cuộc sống “hiến dâng”, lìa xa gia đình, quên đi tuổi thanh xuân, chấp nhận đi phục vụ nơi một xứ nghèo. Nhưng lần này, quả là một gương hi sinh cao độ.

Tôi đã khóc vì cái chết của thầy tức tưởi quá. Tôi đã khóc vì thầy chết sớm quá, còn trẻ quá. Thầy đã chết khi mà cha mẹ anh em đang trông chờ một tin vui là thầy sẽ trở về thăm một ngày nào đó, nhưng ngày đó lại là ngày đón thầy trong chiếc áo quan. Dám nhảy vào “cuộc” mà thầy biết là hiểm nguy, thì nói gì, nếu thầy “chưa chết”, thầy sẽ còn làm biết bao nhiêu chuyện khác để giúp ích cho những người đã và đang trông đợi ở thầy, những gia đình và trẻ em nghèo Campuchia. Tôi đã khóc như những em Campuchia mà tôi thấy trong các bức hình, mấy em đó đang khóc thầy vì mấy em biết là từ nay, sẽ không còn gặp được thầy nữa.

Nếu thầy là con hay em gì tôi thì tôi sẽ buồn biết bao nhiêu, thì ai là cha mẹ anh em của thầy, mấy vị ấy sẽ buồn biết bao nhiêu! Kể từ nay, không còn ai có thể gặp lại thầy. Tội nghiệp, mấy em trẻ Campuchia sẽ không còn gặp lại nữa người đã đem cho chúng nó nụ cười. Nay mai, mấy em đó sẽ ngóng trông ngưòi không bao giờ trở lại.

Tôi buồn vì Giáo Hội và xã hội này đã mất đi một người có lòng. Đâu phải tất cả mọi người trong vai trò của thầy đều có thể có nghĩa cử đó của thầy. Nhiều người có thể kêu cứu, hò hét, la to hơn, nhưng dám nhảy vào chỗ tử sinh như vậy, dễ gì có được mấy ai.

Thầy Minh ơi! Tôi cầu nguyện lòng từ bi Chúa thương người biết hi sinh.

Em Minh ơi! Tôi viết bài này để khóc em!