Thế giới chúng ta đang sống có nhiều biến động. Tai ương xảy ra liên tục, nạn nhân động đất chưa kịp cứu đã phải chia người giúp tai nạn núi lửa, đất trôi, bão táp. Vùng này khổ vì nắng hạn; vùng kia than nước lụt. Nạn dịch, cảm cúm gây hoang mang. Dân lo trữ thuốc phòng bệnh, chính quyền lo chặn cho dịch bớt lan truyền.

Thiên tai, bệnh tật báo động đỏ cho mọi ngành. Khoa học rên xiết nếu muốn sống cần bảo vệ vũ trụ. Bất cẩn không còn đất sống. Khói xe, công xưởng phun ra phá lủng thượng tầng khí quyển, làm rách bức màn chắn phóng xạ. Rồi đây sẽ có nhiễm xạ giết người hàng loạt, vô phương cứu chữa. Luật tuần hoàn đảo lộn, hành tinh đụng nhau chết vô số.

Không bảo vệ môi sinh, trồng thêm cây, gieo gió chắc chắn sẽ gặt bão, mưa lũ.

Nha khí tượng tiên đoán cứ đà này. Vài thập niên tới, băng tuyết vùng nam và bắc cực đang tan dần. Các hải đảo chìm dưới đại dương. Sẽ có di dân hàng triệu.

Giới nông gia kêu réo khí hậu bất ổn thuận lợi cho côn trùng sinh sản. Bươm bướm, cào cào, chuột nhắt sinh không kịp ngăn cản. Chúng tàn phá trong chớp mắt. Nhiều bệnh phá hoại ngũ cốc, hoa màu phát sinh. Nạn đói nhìn thấy trước mắt, vô phương cứu chữa.

Nguy cơ

Lúc đó không phải chỉ con người thiếu thực phẩm và ngay cả trâu bò, heo cừu đều thiếu ăn do côn trùng tàn phá. Nạn đói sẽ hoành hành vì thực phẩm khan hiếm. Các bệnh mới xuất hiện. Nói chung khi con người lơ là chăm sóc, bảo vệ vũ trụ. Con người là nạn nhân đầu tiên của những hậu quả khôn lường. Bất cẩn, khai thác bừa bãi, gặt hái, thu quén, thiếu gieo vãi. Đào bới khai thác hầm mỏ, thiếu bảo tồn là nguyên nhân chính dẫn đến tình trạng bất quân bình, ảnh hưởng đến luật tuần hoàn vũ trụ.

Chạy tội

Con người là tác giả của nhiều tội ác, nguyên nhân gây nên nhiều khổ đau cho đồng loại. Con người đã không khiêm nhường nhận những thiếu sót của mình trái lại tìm cách đổ thừa. Một số đi từ than van sang than trách. Số khác qui tội cho Thượng Đế vô tâm, không thương xót con người. Số khác ngờ vực sự hiện diện của Thượng Đế. Nghi ngờ lớn nhất và nguy hiểm nhất là chối bỏ sự hiện hữu của Thiên Chúa.

Người không có đức tin chối bỏ Chúa đã đành; kẻ có đức tin cũng hùa theo. Tin vào khoa học, khôn ngoan loài người. Họ lí luận nếu quả thực có một Thiên Chúa yêu thương, Ngài không thể làm ngơ trước đau khổ của con cái do chính Ngài dựng nên. Đau khổ hiện diện, thiên tai tàn phá. Thiên Chúa lánh mặt, âm thầm đến độ người ta tin là không có Chúa. Số khác lên tiếng tự hỏi một Thiên Chúa yêu thương, đầy nhân ái sao có thể để cho con người sống dở, chết dở. Chúa ở đâu.Tại sao Ngài bỏ rơi?

Có gì mới

Hai ngàn năm trước các tông đồ Chúa cũng vậy. Các ông lo chống lại gió to, sóng lớn. Chúa trên thuyền yên ngủ. Đánh thức Ngài, trách móc.

‘Thầy ơi, chúng ta chết đến nơi rồi, Thầy chẳng lo gì sao?’Mc 4,38.

Người ngăn đe gió,và truyền cho biển: ‘Im đi! Câm đi!’ Gió tắt, và biển lặng. Người bảo ‘Sao nhát thế? Anh em chưa có lòng tin sao? Mc 4,38-40


Vâng lệnh

Chúa nói: Im đi, câm đi gió tắt, biển lặng. Các tông đồ cũng thôi than van. Im đi và câm đi dùng chung cho cả người lẫn thiên nhiên. Ngay sau lệnh ban ra Chúa nhắc các tông đồ, bởi kém lòng tin mà ra. Có Chúa giữa các ông, các ông còn sợ. Vì sao? Vì các ông cho là Chúa không quan tâm, để mặc các ông dở sống, dở chết. Theo Thầy bấy lâu các ông chưa biết là Chúa ra lệnh, sóng gió biển phải vâng phục. Thiên nhiên không bao giờ cãi lệnh Chúa. Loài người là loài thụ tạo duy nhất hay bất tuân, thường cãi lệnh truyền. Ma quỉ, cha của dối trá còn biết vâng lời Chúa. Loài người được yêu thương nhất nhưng cũng bướng bỉnh nhất, bất tuân và chối bỏ Chúa hiện hữu.

Chúa luôn lo cho con người và luôn ở kề bên con người. Khi các tông đồ gặp phong ba có Chúa cùng trên thuyền với các ông nhưng các ông sợ quá không nhận ra Ngài.

Khi sự khó xảy đến chúng ta thường tìm bái tứ phương mà quên cậy trông vào Đấng mang lại bình an đích thực. Vì sao? Vì lời Chúa chưa nhập tâm, đời ta chưa thay đổi.

Ta đổi đời khi nào lời Chúa nhập tâm. Lời Chúa có sức mạnh thay đổi lối suy nghĩ, cách sống, niềm tin của ta. Từ đó ta nhận biết Chúa tích cực hoạt động trong mọi biến cố trong đời. Chúa trong ta và Chúa trong anh chị em. Chúng ta là con cái trong đại gia đình Chúa.

Là anh chị em với nhau chúng ta phải đối xử với nhau bằng tình yêu Chúa, nhìn đời với con mắt yêu thương. Nhìn vũ trụ với con mắt kính phục. Phải biết giữ gìn, bảo vệ món quà Chúa ban là sự sống con người và vũ trụ Ngài tạo dựng. Coi thường món quà tặng có khác chi coi thường người tặng quà.

Đời người ai cũng có kinh nghiệm chết hụt, suýt chết, chút nữa là mất mạng. Kinh nghiệm của các tông đồ. Biết có thể chết mà không thể tự cứu mình. Những lúc như thế Chúa là Đấng chúng ta hằng cậy trông. hãy trao phó mạng sống trong tay Ngài như các tông đồ làm xưa.