Vừa qua tôi may mắn gặp lại người bạn học sau gần bốn thập niên. Cuộc gặp gỡ làm sống lại hình ảnh của những năm tháng trước đó. Gợi nhớ đến tên người này, tính nết, khuôn mặt, dáng đi người nọ. Nhắc lại những điều xảy ra, kẻ biết, người không, đến bệnh thời học trò, như lười làm bài, biếng học, cóp bài, gian lận thi cử. Ngay cả mảnh thư tình, nhặt được lén lút chuyền tay nhau. Đọc cười khúc khích vì sợ lộ tẩy. Nhờ mẩu tin đó mà có trò chơi gán đứa này, ghép đứa nọ. Kỉ niệm xưa từ từ chỗi dậy sau bốn mươi năm ngủ dài.

Đời người là những chuỗi ngày với nhiều đổi thay. Thực tế cuộc đời gồm đoàn tụ và chia li. Dường như sau mỗi lần chia tay vòng tròn bạn hữu xiết nhỏ hơn lần gặp trước. Mỗi lần chia tay là một mất mát. Nếu may mắn gặp lại trong tương lai sẽ có người không đến được vì nhiều lí do. Biết đâu có kẻ về quê trời vĩnh cửu và không ai biết lần tới sẽ đến lượt ai?

Vì thế lần gặp gỡ nào cũng trân trọng, cũng đáng quí. Không biết lần tới là lúc nào?

Dù gặp nhau nơi đâu, trong nước hay hải ngoại cũng không tài nào đủ mặt. Chỉ có một nơi, một hy vọng duy nhất có thể gặp nhau đông đủ, đó chính là quê trời.

Vẫy tay tạm biệt

Năm sau cùng của trung học cũng là năm bạn bè tuôn ra muôn phương. Kẻ tiếp tục học, ở ban ngành khác nhau, nên mấy khi có cơ may gặp lại. Số khác chập chững bước vào chợ đời, thi thố sở học, áp dụng kiến thức trường cung cấp vào thực tế cuộc sống. Có anh em gặp nhau trong quân trường. Hạnh phúc nào hơn, may mắn gặp thân hữu nơi trận mạc, vui buồn, sướng khổ cùng nhau chia sẻ. Có nhau trong hoàn cảnh lành lặn, thương tật, trực diện sống chết đến nhanh như làn chớp. Đau khổ không giúp được gì khi tận mắt chứng kiến bạn mình quằn quại trong đớn đau, rồi báo hung tin cho gia đình biết người đó không cùng đồng hành nữa.

Lạ lùng thay gặp nhau trong hiện tại mà tâm tình quay về quá khứ, nhắc quá khứ, kỉ niệm xưa. Nhắc lại niềm vui, nỗi buồn ngày trước. Nhắc hết kỉ niệm đời mình, lân la sang kỉ niệm người, dẫu rằng không ai chủ ý nhưng ngồi lại với nhau tự nhiên khơi lại. Tin tức cũ, mới được trao đổi qua câu chuyện, hàn huyên, tâm sự gây nên trong lòng niềm vui rạo rực. Người nhắc một chút, một vài kỉ niệm cuối. Hình ảnh cả lớp từ từ sống lại mang đủ màu sắc của thời niên thiếu.

Dường như người nào cũng lắng nghe, đón nhận với tâm tình trân trọng, trìu mến, rạo rực vui tận cõi lòng. Nhắc lại kỉ niệm xưa với tâm tình hoàn toàn tự chủ, không sôi động, nóng nảy, bực dọc như lúc sự kiện đó xảy ra. Người nghe có là nạn nhân vẫn cảm thấy một niềm hoan lạc, vui trong ngớ ngẩn tuổi trẻ, khờ dại thời niên thiếu, bồng bột tuổi trẻ con. Cảm giác mến thương pha trộn với tâm tình rộng lượng, thứ tha lớn dần với tuổi đời.

Đất trời giao hoà

Có gì quá đáng khi so sánh niềm vui gặp nhau trên đời và gặp nhau trên trời. Gặp nhau trên trời để chia sẻ kỉ niệm cũ, cuộc sống xa cách mấy chục năm được kể lại rành mạch. Bật mí các bí ẩn thời lữ hành dương thế. Ngạc nhiên khi gặp lại người này, vui đến sửng sốt trông thấy người nọ. Câu chuyện xoay quanh đề tài sau khi chia tay ai may nhiều, rủi ít. Ai hên, ai xui là đề tài nóng bỏng của ngày hội ngộ thiên quốc. Ngày đất trời giao hoà vì ngày đó trên trời nghe kể chuyện trần gian. Gặp lại Đức Kitô, Chúa cùng ta nhắc lại kỉ niệm xưa. Kỉ niệm trần thế mang lên trời cao, được Con Thiên Chúa lắng nghe. Không lí nào khi còn ở trần thế Ngài lắng nghe tiếng ta kêu cầu và đáp lại.

Bây giờ gặp nhau trên trời Ngài lại không thích nghe ta tâm sự. Chắc chắn Ngài rất muốn nghe lời ta thỏ thẻ. Biến cố sống sượng dương thế trở thành biến cố chín mùi theo năm tháng trong đời. Chúa thích nghe ta nhắc lại biến cố chín mùi. Ta kể với tâm tình hoàn toàn khác biệt, không sôi nổi, hàm hồ, giận dữ, trách móc, than van của thời biến cố sống sượng. Ta kể với tâm tình mến yêu, cảm tạ. Tuổi đời nung nấu các biến cố. Bực dọc nào cũng đi qua, nóng nảy nào cũng lắng đọng, háo hức nào cũng nguôi ngoai, bốc đồng nào cũng chìm xuống, lãng quên nào cũng sống lại.

Gặp gỡ Chúa Kitô bí ẩn cuộc đời mở ra. Mọi giai thoại, biến cố trong đời hé mở giúp ta hiểu ý nghĩa từng biến cố. Chúa cho nghe từng lời cầu ta kêu đến Ngài. Ngày con gặp tai nạn, lúc thành công rực rỡ, lúc phụ giúp xứ đạo, thời gian sinh hoạt đoàn thể, khi tham gia hội dòng Vui buồn, tin tưởng, nghi ngờ đức tin. Con thắc mắc sao Chúa làm thế? Ngài âu yếm nhìn con đáp: Để hôm nay có niềm vui hội ngộ.

Tất cả kỉ niệm, biến cố trong đời Chúa từ từ nhắc lại. Ta nghe với tâm hồn mới. Tâm tình tin yêu. Lòng mến mới, có Chúa kề bên, không xa diệu vợi như thời ở dương thế. Một thác tín mới, không bán tin, bán nghi. Không còn sôi động, háo hức, hàm hồ của biến cố sống. Trái lại nó êm đềm, thắm tình người, khác hẳn tâm tình non dại thời son trẻ.

Chúa cho thấy tận mắt khi ta đau khổ Ngài nâng đỡ nhưng đau khổ như áng mây mờ che mắt. Sợ hãi vây quanh khiến không nhận ra Ngài. Hấp tấp, nóng nảy, xốn xang làm ta chỉ nghĩ đến ta, tự tìm cách giải quyết bỏ Ngài sang một bên. Tiếng lòng to hơn tiếng Chúa, lời cầu kinh át tiếng Chúa nhiệm mầu, nhẹ nhàng, như gió thoảng ta không nhận ra.

Ngài biết và thông cảm, không trách móc, cũng chẳng chê bai, Ngài hiện diện, kề bên nghe ta thỏ thẻ, và ta nói với Ngài không phải trong tiếng nấc, khóc than mà nói với tâm tình cảm mến.

Cuộc sống Thiên Quốc có vậy thôi sao? Còn nhiều hơn thế. Đây chỉ là một phần nhỏ nhoi trong cuộc sống mai hậu. Bây giờ chưa được hé lộ. Khi nào, lúc nào và bao nhiêu là việc làm của Thiên Chúa.

TÌM BÀI CŨ:

Suy Niệm: http://www.stmarksinala.net.au/suyniem.html

Truyện ngắn: http://www.stmarksinala.net.au/truyen.html

Hình ảnh: http://www.stmarksinala.net.au/Photos.html