Chiều nhẹ buông ánh tà dương,
Cho đêm lặng xuống bên đường nhân gian
Còn trong giấc ngủ miên man,
Chợt nghe đâu tiếng cú hoang gọi hồn.
Vượt qua biển đỏ hoàng hôn,
Người ra đi lúc buông xuôi phận người.
Xuất hành một chuyến chơi vơi
Tìm về nơi ấy cuối trời bình yên.
Thoát xa một kiếp truân chuyên,
Hừng đông rực sáng một miền tương lai.
Ngày mai rồi lại ngày mai,
Bao giờ tôi đến Xi-nai bên Người ?
Trở thành dân của riêng thôi,
Trọn bề nhân nghĩa ngàn đời tơ vương.
Chúa Trời vẫn trọn tình thương
Cho tôi sống lại thiên đường cao sang.