Xuân đi rồi lại đến hè
Thu tàn đông úa, ngày về hư không.
Một mai thôi hết nắng hồng
Cho đêm nghe tiếng vọng chuông gọi hồn.
Bỏ lại đây mối tình son
Bỏ lại năm tháng hao mòn thời gian
Người đi xa lánh đường trần
Cho từ nay hết một lần đớn đau.
Làm người dương thế đã lâu,
Một thời khổ dịch biết đâu là cùng
Chuỗi ngày vất vả lao lung,
Khác gì đời kẻ làm công cho người.
Tựa thân nô lệ giữa đời,
Mong thay bóng mát bên trời bình yên
Gia tài: ngày tháng triền miên,
Là đêm vô vọng còn nguyên phận tù.
Khi nào trời sáng tinh mơ,
Thức dậy tôi hỏi bao giờ chiều buông.
Bao giờ cho tới hoàng hôn,
Chìm trong mê sảng chở hồn theo mưa.
Nghe đời thấm thoát thoi đưa,
Và thôi chấm dứt ngày xưa trăng tròn
Đời tôi hơi thở đã mòn
Mằt tôi chẳng biết có còn hay không
Đâu là hạnh phúc tơ vương
Là mộng mị với vô thường quanh tôi.

(Theo Giop 7:1-4.6-7)