XUÂN VỀ THÔI NHỮNG TÀN PHAI.
(Is 65, 17-21).

Ngày đi bỏ người đứng chờ,
Ngày đi khỏa lấp ngây thơ hôm nào.
Ngày đi nghe những xôn xao,
Một ngày chợt thấy hư hao tuổi già.
Xuân về giữa chốn phồn hoa,
Người quen nhịp sống nhà nhà đông vui.
Ngoài kia có mảnh tình rơi,
Bên hè phố chợ, đơn côi phận người.
Ngày Ta sáng tạo đất trời,
Cho đôi lứa sống trọn đời bên nhau.
Ai còn nhớ đến buổi đầu,
Một xương thịt ấy bỗng đâu lìa cành,
Phút giây chợt đã tan tành,
Bao lời nguyện chúc an lành cũng tan.
Nhưng rồi sẽ có hỷ hoan,
Một ngày mai tới chan hòa niềm vui.
Ngày Ta dựng lại đất trời,
Cho miền đất mới, tiếng cười hoan ca.
Không còn than khóc kêu la,
Trẻ thơ thôi hết phôi pha đường trần.
Sống tròn đầy phúc hồng ân,
Người già tuổi thọ Ta ban miên trường.
Ngày xuân nguyện chúc tình thương,
Người sau kẻ trước, còn vương vấn hoài.
Cầu cho xuân đến ngày mai,
Cho người thôi hết tàn phai xuân thì.