Dịp này chúng ta tìm hiểu hầu bắt chước một trong số nhiều nhân đức của thánh Phaolô. Đó là nhân đức tự nhận lỗi.

Sách Tông Đồ Công Vụ chương chín thuật lại việc Phaolô tự nguyện đến gặp các tư tế xin thư giới thiệu đến các hội đường Đamát để nếu gặp những người theo Đức Kitô bất luận phái tính, tuổi tác đều gông cổ giải về Giêrusalem.

Cũng tại nơi đây, nhờ ơn Chúa Phaolô biết mình sai, tự nhận tội đã phạm. Nghe lời ông thú tội mọi người kinh ngạc nói với nhau rằng,

Ông này chẳng phải là người ở Jêrusalem vẫn tiêu diệt những ai kêu cầu danh Chúa Jesu sao? Chẳng phải ông đã đến đây với mục đích bắt trói người giải về cho các thượng tế sao?

Việc làm của Phaolô gây sóng gió, hãi hùng cho nhiều người đến nỗi nghe đến tên ông người ta mường tượng ra thần chết đang kề lưỡi hái sát cổ, chỉ cần nhúc nhích đời đi đong.

Hãy nghe Khanania người Chúa sai đi đến gặp Phaolô đáp lại trong nỗi sợ hãi.

Lạy Chúa, con đã nghe lắm kẻ nói về người ấy, về tất cả các điều ác người ấy đã làm cho các thánh Chúa tại Jêrusalem. Còn ở đây, người ấy được các thượng tế cho quyền bắt trói tất cả những ai kêu cầu Danh Chúa. Cv 9

Tự thú

Phaolô không đổ thừa, không trách người. Tự trách mình, nhận thiếu sót, sai lầm. Thú tội không phải là việc dễ làm. Tội nhẹ dễ nói. Tội trọng khó hơn và tội giết người càng khó hơn nữa. Hậu quả của thú tội có thể thiệt thân, hại vật chất, mất danh dự hoặc mất tự do vì thế người ta sợ nhận tội. Phaolô không sợ thiệt thân, sống chân thành với lòng mình. Có lỗi ông nhận lỗi không chối, không phải đợi đến khi có người tố cáo mới nhận nhưng tự nhận, tự quy trách nhiệm cho mình.

Nhờ ơn Chúa tác động Phaolô thú tội để nhắc nhở ông đừng bao giờ đi vào con đường xưa. Phaolô thú tội tự nhắc mình tránh xa con đường dẫn đến sự chết. Phaolô đã thành công trong việc tự thú tội để nhắc nhở mình. Có lẽ học từ ông mà Augutinô sau này cũng viết bộ sách tự thú, thuật lại chi tiết mạch lạc những lỗi lầm ông đã phạm. Hiện nay nhiều học giả ca tụng là cuốn sách có giá trị cho linh thao nội tâm.

Bất cứ nơi đâu, có dịp thuận tiện Phaolô luôn thú tội, tự khai trước cộng đoàn về lỗi lầm đã phạm. Ngài không đổ thừa tại người này, tại người kia, tại hoàn cảnh, tại trách nhiệm hay tại không hiểu biết. Phaolô luôn nhận mình sai, có lỗi. Muốn nên thánh phải biết nhận lỗi, tránh đổ thừa. Chỉ khi nào ta nhận lỗi, chân thành tự nguyện nhận sai trái, thiếu sót lúc đó ta mới sống khiêm nhường và ăn năn xin ơn thống hối. Bao lâu còn chối tội, còn chạy tội, bấy lâu còn xa Chúa, còn từ chối ơn Thánh. Thánh nhân rành rẽ tội của mình và mù mờ tội người; chúng ta thì ngược lại.

Chối tội dễ hơn nhận tội. Chối tội luôn sống trong lo âu. Tự thú sống trong bình an vì trút bỏ được gánh nặng. Bao lâu còn chối, tội chưa được công khai hoá, tội còn âm ỉ như nắm than tàn, âm ỉ cháy, lúc bùng to, lúc nhen nhúm trong lòng nên chối tội cuộc sống luôn bất an. Chối tội là tự huỷ, tự làm cho mình mất vui, gây gánh nặng không cần thiết cho đời. Chối tội là thiếu trách nhiệm. Gieo mầm đau khổ mà không nhận hậu quả. Chối tội là tự dối lòng. Dối chính mình sao có thể thành thật với người.

TÌM BÀI CŨ:

Suy Niệm: http://www.stmarksinala.net.au/suyniem.html

Truyện ngắn: http://www.stmarksinala.net.au/truyen.html

Hình ảnh: http://www.stmarksinala.net.au/Photos.html