Lễ Hiển Linh

ĐÔI BÀN TAY TRỐNG RỖNG

Từ ngày còn trẻ, tôi vẫn thích đọc đi đọc lại đoạn Phúc Âm của Thánh Matthêu đoạn II câu 1 đến 12, nói về 3 Nhà chiêm tinh - quen gọi là Ba Vua - đi tìm thờ lạy Chúa Giêsu sinh ra.

Bài Phúc âm với nhiều tình tiết hấp dẫn xem ra phù hợp với óc tưởng tượng phong phú của thanh niên, nhưng sau này tôi mới biết, óc tưởng tượng rất cần thiết cho việc nghiền ngẫm Kinh Thánh, không chừng là dụng cụ để Chúa Thánh Linh tác động trong lòng mỗi người, ở bất cứ thời nào, ở bất cứ địa vị nào. Vậy ta hãy tưởng tượng không phải là Ba Vua, mà là Bốn Vua đi tìm thờ lạy Chúa Giêsu.

Một ông mang vàng, một ông mang mộc dược, một ông mang nhũ hương, đi một nhóm với nhau, hẹn ông thứ tư tên là Arbakan mang kim cương và ngọc bích đi riêng lẻ, song hẹn nhau ở một điểm và ngày giờ, để cùng nhau tìm gặp Chúa Giêsu.

Arbakan trên đường đi bị chậm trễ, vì bận giúp đỡ một người bị cướp dọc đường, bỏ sống dở chết dở. Ông phải đem người bị nạn tới bệnh viện và trao một phần ngọc quí để các thầy thuốc chăm sóc cho người bị thương.

Ba Vua chính thức đúng ngày đúng giờ rủ nhau cùng đi và như Phúc Âm kể lại, họ đã được gặp Chúa và dâng lễ vật. Riêng ông Vua thứ Tư đến chậm, lạc đường, nên đến đúng lúc cả gia đình Thánh Gia di cư sang Ai Cập. Lúc đó quân lính của vua Hêrôđê đang tràn qua kinh thành Belem chém giết các trẻ em vô tội. Arbakan đi qua một khu phố thấy toán lính đang vây hãm một đám đông các mẹ bồng con, chúng đang định xông vào chém giết, ông chạy lại gặp vị chỉ huy của nhóm lính, đưa cho hắn một túi kim cương, để xin tha chết cho nhóm trẻ con ngây thơ. Bọn lính lấy châu ngọc và tha chết cho các em rồi rút lui.

Ông Vua thứ Tư quyết định ở lại Giêrusalem, số châu ngọc còn lại, ông phát cho quan gia đầy tớ và cho họ về cố quốc, chỉ giữ lại 5, 3 viên ngọc, để dành làm kế sinh nhai.

Mấy hôm sau, ông đang lang thang trên khu vực núi đồi gần kinh thành Giêrusalem, thì gặp một đám thanh niên người La-mã càn quấy đang bắt giữ và nạt nộ một cô gái Do-thái. Ông tiến tới và bỏ nốt mấy viên ngọc quí ra cho tụi thanh niên, để đổi lấy tự do cho cô gái bất hạnh.

Từ đó, ông sống một đời thanh bạch vẫn không ngừng đi tìm Chúa, cho tới hơn 80 tuổi. Mắt ông đã mờ, chân tay run rẩy, đi đâu phải chống gậy. Một hôm ông lê bước ra cửa thành thấy đám đông la hét, bọn lính La-mã đang xô đẩy một người đàn ông vác thanh dọc của cây khổ giá, do linh tính thúc đẩy, ông liền đi theo đám đông lên Núi Sọ chứng kiến Người bị đóng đanh, đưa mắt nhìn, ông có cảm giác là đã tìm thấy Ngài Giêsu, Vua dân Do-thái, mà Ngôi sao trên bầu trời năm xưa đã tiên báo. Mặc dầu trên đầu Ngài chỉ là mạo gai thay cho triều thiên và toàn thân trần trụi thay cho áo hoàng bào. Ông lão run run quì xuống chân Cây khổ giá đưa mắt nhìn lên đôi mắt hiền dịu của Chúa, đưa 2 bàn tay ra và nói: “Lạy Thầy Giêsu, theo Ngôi sao dẫn đường, con biết Ngài đã sinh ra, và con đã đi tìm Ngài suốt 30 năm trời, lúc đó đôi bàn tay con còn đầy châu ngọc để hiến dâng lên Ngài, giờ đây con đã tìm thấy Ngài trong cảnh khốn quẫn, thì những của cải con đã tiêu phí hết, con chỉ còn đôi Bàn Tay trống rỗng hiến dâng Ngài”.

Chúa Giêsu nở một nụ cười âu yếm và phán ra trong hơi thở hổn hển: ”Ông lão yêu mến của Ta ơi! Ông đã tìm thấy Ta nhiều lần rồi mà: Qua con người bị trọng thương, qua mấy em nhỏ vô tội, qua người con gái bị áp bức và giờ đây qua Người tử tội Giêsu trên khổ giá. Ông đã hiến dâng cho Ta toàn bộ kho ngọc quí, vậy giờ đây hãy giơ 2 tay trống rỗng ra, Ta sẽ đổ vào đó tràn đầy những giọt Máu châu báu của Ta”.

Ông lão Arbakan thấy bàn tay của mình mở rộng và những giọt Máu từ Trái Tim, từ các vết thương trên thân xác Chúa đổ tràn đầy, biến thành các viên trân châu bảo ngọc. Ông lão hoa mắt gục xuống.

Vào lúc 3 giờ chiều hôm ấy, Chúa trút hơi thở cuối cùng, linh hồn bay thẳng về trời, có 2 linh hồn khác bay hầu hai bên: Một ông Vua Chiêm tinh giầu có vừa kể, đã hiến dâng tất cả, để tìm thấy... Chúa... là tất Cả. Một anh ăn trộm nghèo rớt muồng tơi đã đi ăn trộm, và biết Ăn trộm cả Thiên đàng, nơi có Chúa và Tất cả.

Ôi! Lạy Chúa, 2000 năm qua, không phải chỉ 4 vua và hàng triệu triệu con người lên đường tìm Chúa, trong đó có các Giám Mục, linh mục, tu sĩ nam nữ và giáo hữu chúng con. Ai là người đã vào số 3 Vua... đã thấy Chúa trong cảnh đơn sơ khó nghèo ở Belem, nhưng cũng đã Tin Chúa, thay đổi cả cuộc đời và được cứu thoát.

Ai là người như ông vua thứ Tư miệt mài tìm Chúa trong cả cuộc đời, nhưng lại thấy Chúa trong thân tàn ma dại, đau khổ cùng cực, cô đơn, hấp hối trên Khổ Giá, để rồi cũng được trở nên đích thực Giầu có vì thấy Chúa.

Đó là những kẻ “Có phúc vì thấy Chúa mà tin”, song đa số là những kẻ “Không thấy mà tin” và vì thế được Tuyên Xưng là có phúc.

Đó là những ai - Tìm thấy Chúa trong người bị thương - con trẻ bị bách hại - người bị áp bức và muôn vàn trường hợp khác như Chúa đã tóm tắt trong dụ ngôn Ngày Phán xét: “Khi Ta đói các con đã cho ăn v.v...”.

Nói đúng hơn, đó là những Ngôi Sao đã mọc lên trên Bầu trời của đời chúng con, báo hiệu và hướng dẫn chúng con thấy Chúa.

Ngôi sao trên bầu trời đêm xanh huyền diệu cũng nói lên vẻ huy hoàng của Thiên Chúa sáng tạo.

Ngôi sao chiếu sáng trên bầu trời Giáo Hội hoàn vũ như Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II đang hướng dẫn cả nhân loại đi tìm gặp gỡ Chúa.

Ngôi sao đã tắt như Mẹ Térésa Calcuta đã từng mở mắt cho mọi người tìm gặp Chúa trong những trẻ cô đơn, những người già hấp hối.

Những ngôi sao chúng con yêu, yêu chúng con, có ngôi chúng con không thích hoặc không thích chúng con, có Ngôi quen thuộc hoặc lạ lẫm, có Ngôi sao là dấu chỉ vui mừng thành công, nhưng cũng nhiều khi là thất bại đắng cay chảy nhiều nước mắt. Tất cả đều có hệ gì, nếu chúng con tìm thấy Chúa và có can đảm xòe bàn tay để hiến dâng cho Chúa những gì chúng con có. Cho đến ngày cuối cùng của đời trong cái trống rỗng của đôi bàn tay, vì đã cho đi tất cả vì Chúa, chúng con được gặp gỡ Chúa lần sau hết, được đầy tràn kho báu của Bửu Huyết Chúa đã đổ ra để Cứu Chuộc chúng con và toàn thể nhân loại. Chớ gì được như vậy. Amen.