“Dù ai nói ngả nói nghiêng, thì ta cũng vững như kiềng ba chân”

(Tôi viết bài này được nửa chừng thì gặp tai nạn và đã thoát chết trong đường tơ kẽ tóc. Những người chứng kiến tai nạn đều không thể tin tôi có thể sống sót nhưng tôi đã được bình an và chỉ phải ở bệnh viện có một đêm. Phần tôi, tôi chỉ có thể giải thích rằng Chúa chưa muốn tôi chết. Sau khi xuất viện về nhà đọc trên VietCatholic thấy đã có nhiều ý kiến tương tự những điều tôi muốn viết. Tuy vậy tôi vẩn muốn hoàn tất bài viết còn dở dang để nói lên những suy nghĩ của mình) Lại Thế Lãng

Gần đây có hai sự việc đáng tiếc xẩy ra trong cộng đồng Công giáo Việt Nam ở Hoa Kỳ.

Một là việc một ông già 77 tuổi đến tham dự Bữa Ăn kỷ niệm 7 năm thành lập Hội Bảo Trợ Ơn Thiên Triệu của giáo phận Đà Nẵng tổ chức tại đến thành phố Westminster ở Nam California. Bữa tiệc này có Đức cha Châu Ngọc Tri, giám mục Đà Nẵng tham dự. Trong bữa tiệc ông xin lên chúc mừng Đức Cha Tri, nhưng thay vì làm thế ông đã chất vấn Đức cha về vấn đề Tự Do Tôn Giáo ở Việt Nam. Việc làm của ông già này trong bữa tiệc thân hữu nêu trên đã khiến cho nhiều người hiện diện bất bình yêu cầu đưa cụ ra khỏi phòng. Mục đích chính Đức cha Tri sang Hoa Kỳ lần này là vì ngài nhận lời mời của Dòng Đồng Công sang để thuyết giảng trong kỳ Đại Hội Ngày Thánh Mẫu 2007 ở Carthage, Missouri.

Hai là việc linh mục Nguyễn Ngọc Quỳnh, một linh mục tật nguyền ở Việt Nam đã dùng giấy tờ giả mạo chữ ký của Đức Hồng Y Phạm Minh Mẫn để sang quyên tiền ở Mỹ và bị phát hiện.

Cả hai sự việc trên đều rất đáng buồn nhưng có người đã chụp ngay lấy cơ hội này để một lần nữa bài bác Hội Đồng Giám Mục Việt Nam và lớn tiếng đòi chấm dứt việc quyên tiền ở hải ngoại.

Thật ra thì chiến dịch đánh phá HĐGM Việt Nam đã mở màn từ lâu rồi, nhưng giờ đây nhóm này đưa ra chiêu bài "chống đối việc xin tiền" cho các dự án hay công tác nhằm tái thiết hay xây dựng Giáo hội Việt Nam của các Giám mục cho Việt Nam là nhằm làm lung lay lòng yêu mến và gắn bó của Cộng đồng Công giáo Việt Nam hải ngoại đối với Giáo hội quê hương. Họ làm thế bởi vì những yêu cầu có tính cách chính trị độc đoán của họ với Hội Đồng GMVN không được nghe theo, nên họ muốn nhân cơ hội này khích động những người ngoài Công giáo cũng chống đối Giáo hội đang khi reo rắc những hỏa mù.

Tôi còn nhớ sự kiện này là vào hồi tháng Tư, trên đường đi Rôma nhân dịp lỷ niệm 50 năm thành lập Hội Liên Tu Sĩ Việt Nam tại Rôma, Đức cha Nguyễn Văn Hòa chủ tịch HĐGM Việt Nam có ghé qua California để chủ tế thánh lễ trong dịp Đại Hội Suy Tôn Lòng Thương Xót Chúa lần thứ 7 do các cha Dòng Chúa Cứu Thế tổ chức. Trong dịp này Đức cha Hòa cũng dự một bữa tiệc gây quỹ để tu sửa Tòa Giám Mục Nha Trang, nhưng đã bị nhóm chống đối bịa truyện vu khống gây hoang mang trong quần chúng.

Mở tiệc gây quỹ là một việc rất bình thường trong xã hội Mỹ thế nhưng có những kẻ, với tâm địa không ngay chính, đã muốn lái bữa tiệc này mang một mầu sắc chính trị vì họ cho rằng không được tổ chức tiệc trong thời điểm Quốc hận 30 tháng Tư. Và họ đã cáo buộc Đức cha Hòa và HĐGM Việt Nam đủ mọi thứ tội.

Ngày 30 tháng Tư đúng là ngày đau buồn của dân tộc nhưng không phải vì đau buồn mà trong suốt cả tháng Tư không được đi đâu, không được làm gì cả. Có người chỉ trích Đức cha Hòa vì sợ rằng số người đến dự tiệc gây quỹ sẽ làm giảm đi lượng người đi tham dự các hoạt động nhân dịp kỷ niệm ngày Quốc hận. Nhưng liệu lập luận của họ có chính đáng không?

Theo tin tức được đăng trên VietCatholic thì bữa tiệc được tổ chức vào ngày Chúa nhật 19-4-2007. Bữa Tiệc đó cho dù đã lôi cuốn đến 3,000 người tham dự nhưng làm sao có thể làm giảm bớt lượng người đến tham dự vào các hoạt động nhân dịp kỷ niệm Quốc hận còn cả gần hai tuần lễ nữa mới diễn ra? Rõ ràng là một luận điệu vu khống đầy ác ý.

Tôi nghĩ cho dù là một tên độc tài khét tiếng như Fidel Castro của Cuba hay là một tên ngông cuồng coi trời bằng vung kiểu Chavez của Venezuala cũng không dám ra cái luật quái dị ra lệnh cho người dân suốt một tháng trời chỉ được than khóc chứ không được ăn uống hay là làm việc gì khác. Thế mà ở ngay trên đất Mỹ tự do nhất hành tinh này lại có những người đòi hỏi các Giám mục Việt Nam không được xuất ngoại, không được dự tiệc gây quỹ trong tháng Tư. Phải chăng những người này còn độc tài hơn Castro và ngông cuồng hơn cả Chavez?

Trở lại vấn đề gây qũi tôi nhận định như sau: Trong giáo xứ Mỹ nơi tôi cư ngụ tôi thường thấy có các nữ tu hoặc linh mục từ các nơi khác đến nói chuyện trong thánh lễ để kêu gọi giáo dân rộng lòng giúp đỡ hầu mở mang hội dòng, giúp vào việc đào tạo linh mục hay là để làm các công việc bác ái, từ thiện. Ở Mỹ tôi không thấy có việc xin tiền để xây dựng nhà thờ vì thực tế có nhiều nơi các Giám mục còn phải cho đóng cửa bớt một số nhà thờ vì thiếu linh mục chứ nếu có nhu cầu thì chắc cũng sẽ có việc xin tiền xây dựng nhà thờ vậy thôi.

Như thế việc xin tiền giáo dân để phục vụ cho một nhu cầu nhất định nào đó thì ở đâu cũng có. Cho nên việc các giám mục, các linh mục hay các nữ tu ở Việt Nam nhân dịp xuất ngoại có xin giáo dân giúp đỡ tiền bạc để phát triển giáo phận, mở mang giáo xứ, xây dựng hội dòng đâu có gì là sai trái. Thế mà có một số người đã xúm nhau bài bác, dèm pha, đặt điều để chế diễu các vị này một cách khoái trá. Các vị chủ chăn và các nữ tu là những người đáng kính trọng vì đã dâng mình cho Chúa và nhiệt tình lo lắng công việc chung sao lại nhẫn tâm bêu riếu, xỉ vả họ?

Thời gian gần đây có người đã sáng tác ra cụm từ “con bò sữa”. Thế rồi những kẻ chuyên chống đối đã chụp ngay lấy để nhai đi nhai lại trong các bài viết của ho. Họ gọi giáo dân hải ngoại là những con bò sữa để cho các giám mục, các linh mục từ Việt Nam vắt lấy sữa. Tôi thật không hiểu tại sao trong lúc giáo dân ở đâu cũng vui vẻ giúp đỡ thì một số người lại tỏ ra hậm hực, tức tối mặc dù họ chẳng phải là chủ nhân của những “con bò sữa”. Họ lấy tư cách gì để ngăn cản việc này? Họ không muốn giúp đỡ thì thôi sao lại bàn ra tán vào và thậm chí còn chủ trương phải chấm dứt việc xin tiền nữa?

Tôi tin rằng những bài viết mang đầy tính kiêu căng, tự phụ với chủ trương vu oan giá họa, gây hận thù, thiếu bác ái sẽ chẳng bao giờ có thể làm hao mòn lòng nhiệt thành của tuyệt đại đa số người Công giáo hải ngoại vốn một lòng gắn bó với giáo hội quê nhà. Xin hãy chấm dứt những việc làm vô ích đi là vừa vì rằng sẽ chẳng có ai nghe theo những lời nói bậy đâu.

“Dù ai nói ngả nói nghiêng, thì ta cũng vững như kiềng ba chân”

Vermont, ngày 4/9/2007