Ngày Hôm Nay Chúng Ta Chôn Cất Một Cựu Chiến Binh Khác Nữa

Cũng giống như tâm tình ưu tư, trĩu nặng, được gởi trao lại qua bộ phim “We Were Soldiers” mà đài truyền hình CBS vừa mới cho chiếu tối hôm qua, nay xin gởi lại Quý Vị độc giả một bài thơ rất cảm động của một người đồng đội. Anh viết bài thơ này vào đúng Ngày Chiến Sĩ Trận Vong Năm 2002, và giờ đây Anh cũng đã về lại nơi chính suối…

Ngày hôm nay chúng ta chôn cất một cựu chiến binh khác nữa,

Anh đã về với Chúa, nhưng đối với chúng ta, Anh đã ra đi.

Anh hãy còn rất trẻ, đang ở tuổi chín mùi

Anh ra đi để lại hai đứa con sinh đôi, và một người vợ anh dũng.



Chẳng phải viên đạn, máy bay đâm sầm hay quả bom.

Mà đó là bệnh ung thư, mà cuối cùng, Anh đã không cầm nổi.

Anh đã chiến đấu chống lại “” như là một chiến dịch quân sự mang tính chiến lược

Nhưng đã đến lúc Anh phải đầu hàng với thời gian, để chấm dứt đi nổi đau thể xác.

Về Lại Nơi Bụi Cát...


Anh biết rằng Anh sẽ bình yên nơi sự hiện diện của Thiên Chúa.

Thế còn hai đứa con sinh đôi của Anh, những đứa trẻ mà Anh yêu quý, thì sao?

Trong thế giới bé nhỏ của chúng, liệu chúng có mạnh mẽ lớn lên và chiến thắng được “cuộc sống"

Lạy Chúa, chúng còn quá trẻ, hãy cho chúng luôn nhớ về Anh.



Ngày hôm nay chúng ta chôn cất một cựu chiến binh khác nữa,

Trông có vẽ như, trong suốt cuộc sống của tôi, mọi chuyện đều diễn ra như vậy cả.

Từ những người cậu của tôi trong suốt cuộc Đại Chiến Thế Giới Lần Thứ Hai

Cho đến những người hàng xóm trong quân đội và những người bạn mà chiến cuộc Việt Nam đã lấy mất.



Tôi chưa phải già lắm, nhưng đối với tôi, con số tử trận cứ thế mà tăng vọt lên.

Khi tôi nhận được một cú điện thoại báo một cựu chiến binh khác vừa mới qua đời, thật sự điều đó chẳng làm tôi ngạc nhiên tí nào cả

Từ những lính thủy thủ của tiềm thủy đỉnh Thresher & Scorpion bị mất đi trong những ngày niên thiếu của tôi

Đến những người bạn thuộc ngành quân y của người vợ cựu chiến binh của tôi, vốn ra đi mãi mãi.



Tôi đã mất đi một người bạn, cựu chiến binh của Cuộc Chiến Triều Tiên vào năm này vì tai nạn máy bay.

Tôi đã mất đi một người bạn trong Cuộc Chiến Vùng Vịnh vì bệnh ung thư, một sự khác biệt về tuổi tác, thế những nổi đau vẫn hãy còn đó.

Tôi đã mất đi một người Chú vì bệnh ung thư, người đã tham dự Cuộc Chiến Triều Tiên trong ngành Hải Quân, khi chiến hạm vừa rời khỏi bến.

Tôi đã mất đi cha vợ, người đã chiến đấu tại Triều Tiên từ hố cá nhân nơi vùng băng giá.



Ngày hôm nay chúng ta chôn cất một cựu chiến binh khác nữa,

Trông có vẽ như tất cả mọi thế hệ trong gia đình tôi, nó điều diễn ra như vậy cả.

Từ Cuộc Chiến Tranh Cách Mạng mà các Tổ Phụ đã khởi sự cuộc chiến buồn đau, nhưng rất cần thiết này

Cho đến tất cả những thành viên trong gia đình của cả hai bên vào năm 1861, những người không thể luồn cuối.



Một số cựu chiến binh trong gia đình tôi đã sống một cuộc sống lâu dài và hạnh phúc sau cuộc chiến “của họ.”

Họ chết trong tuổi già nơi giường bệnh, an toàn sau cánh cửa được khóa kín.

Họ chết nơi chiến trận, được chôn cất ngay chính nơi mà họ đã ngã xuống.

Họ chết vài năm sau đó, mang theo vết sẹo tình cảm, trong địa ngục riêng tư của họ.



Gia đình tôi chẳng khác gì so với hàng ngàn người đã đáp lại lời kêu gọi của Quốc Gia.

Họ đáp ứng những yêu cầu của Tổ Quốc họ và một số đã cho đi “tất cả.”

Chúng ta phải duy trì hành động này, để giữ cho quê nhà được tự do.

Thế nhưng, chính hai đứa con sinh đôi nhỏ bé của người Cựu Chiến Binh đó mới làm tôi lo lắng.



Ngày hôm nay chúng ta chôn cất một cựu chiến binh khác nữa,

Trông có vẽ như trọn cuộc đời tôi, điều đó cứ tiếp tục diễn ra như vậy cả.

Giờ đây đứa con duy nhất của tôi mới có 9 tuổi và chúng tôi sống trong căn cứ của quân đội.

Tôi thật sự muốn đứa con gái của tôi sống trong một quốc gia tự do và an toàn.



Thế nhưng, điều gì sẽ xảy ra cho nó, khi tới phiên thế hệ của nó phải đảm lấy trách nhiệm của giang sơn.

Liệu tôi có mất đi đứa con duy nhất của tôi nơi vùng đất bị xâm chiếm xa lạ?

Liệu bé có chơi đùa an toàn, ở nhà, và nói về “những chuyện có liên quan đến con trai" không.

Hay là nó cũng giống như mẹ của nó, cũng xông pha vào chiến trận.



Nó phải là một Cựu Chiến Binh nào đó mà tôi không nhìn thấy được, để hiện thực lời “kêu gọi” cuối cùng đó,

Hãy để tôi ra đi trước nó, hãy để tôi cho quốc gia này hết tất cả những gì còn lại trước đã,

Có lẽ nếu tôi có “mặt ở nơi đó,” và chiến đấu lần cuối cùng đó

Thì con tôi có thể ở lại bình yên, nơi ngôi nhà và nơi mãnh đất tự do tuyệt diệu này.



Ngày hôm nay chúng ta chôn cất một cựu chiến binh khác nữa.

Thiếu Tá Van E. Harl

Lục Quân Hoa Kỳ


2002

Nỗi Niềm Thương Đau... .


We Buried Another Veteran Today

We buried another veteran today.

He went to his God, but from us, he went away.

This one was young, in the prime of his life.

He left twin children and a very courageous wife.



It wasn't a bullet, a plane crash or a bomb.

It was cancer, and he just finally, could not hold on.

He fought "it" like a strategic military campaign.

But the time came to surrender, to end his earthly pain.



He knew he would be fine in the presents of his Lord.

But what about his twins, those children he adored?

In their small world, will they grow strong and at "life" win.

Please God, they are so young, let them always remember him.



We buried another veteran today.

It seems, all my life, it has happened this way.

From my uncles of the WW II-time frame.

To the military neighbors and friends that Vietnam would claim.



I am not that old, but for me the number of dead, is always on the rise.

When I get a call that another veteran is gone, it is never really a surprise.

From lost sub-mariners, of the Thresher & Scorpion in early days of my life.

To the forever gone, military-medical friends of my veteran wife.

Yêu Để Thí Mạng....Vì Yêu!


I lost a Korean War veteran friend this year, to a crashed airplane.

I lost a Gulf War friend to cancer, a difference in their age, but still that pain.

I lost an Uncle to cancer who did Korea with the Navy, steaming off shores.

I lost my father-in-law who fought in Korea, from a "fox-hole" in the frozen outdoors.



We buried another Veteran today.

It seems in all my family's generations, it happens this way.

From my Revolutionary War Grandfathers who started this sad, but needed trend.

To the family members on both sides in 1861, who just would not bend.



Some of my family veterans lived a long and happy life, after "their" war.

They died of old age in their bed, safe-behind a locked door.

They died in battle, buried where they fell.

They died years later, carrying emotional scars, in their own personal hell.



My family is no different than thousands who met our Nation's call.

They rose to the demands of this country and some gave their "all".

We have to keep doing this, to make our homeland free.

But, it is that Veteran's twin-little children that keeps worrying me.



We buried another Veteran today.

It seems all my life it continues to happen this way.

Now my only child is nine and we reside on a military installation.

I truly want her to live in a safe and free nation.



But what happens to her, when it is her-generation's turn to make a stand.

Do I lose my only child in some forsaken-foreign land?

Does she play it safe, stay home and say "that's boy's stuff".

Or does she join like her mother and go right into the ruff.



She has to be that one Veteran I don't see, make that final "call".

Let me go before her, let me first give this country my fighting "all".

Maybe if I go "out-there" and make my final stand.

She can stay safe, at home, in this wonderful free land.



We buried another Veteran today.

Major Van E. Harl, USA

2002