VỠ KỊCH CUỘC ĐỜI

Những ngày Mùa Vọng, lại được Hội Thánh dùng lời của Chúa Giêsu: "Hãy tỉnh thức và cầu nguyện luôn, hầu đủ sức thoát khỏi mọi điều sắp xảy đến và đứng vững trước mặt Con Người" (Lc 21, 36) để mời gọi từng cá nhân nhìn lại đời sống, nhìn lại nếp sống, lối suy nghĩ, từ đó có đánh giá lại bản thân, để có thể chuẩn bị tốt nhất cho điều tồi tệ nhất: cái chết có thể thình lình ập đến bất cứ lúc nào, tôi nhận ra cuộc đời của mỗi người như chẳng khác một vỡ kịch.

Với bản thân, già nửa thế kỷ, cảm nhận rất rõ càng lúc càng tiến về phía hoàng hôn đang hạ xuống rất thấp ở phía chân trời... Đôi lúc có dịp nhìn mình trong gương: hết xuân thì, hết vẻ tươi rói, hết làn da căng, hết nét long lanh trên đôi mắt, hết nét tinh anh trong nụ cười, thay vào đó mái đầu đã đẫm màu mây và những dấu chân chim đã hằn lên rõ nét...

Điều cảm nhận nhiều nhất, rõ nét nhất của hôm nay: sự già nua đang tấn công mỗi khi trái gió, trở trời. Không thiếu những lần cái mỏi mệt ào ào ập đến. Không thiếu những lần bước chân chồn, cơ thể nặng như chịu ngàn tấn đá treo. Nhức đau không còn là chuyện xa xôi, bất thường. Sự lẩn thẩn của tâm trí cũng bắt đầu hội tụ...

Có gì đâu! Đổi thay qua mỗi giai đoạn đời người mãi là thứ bình thường của quy luật thời gian.

Đó cũng là nét nghiệt ngã của một trong những loại hình sân khấu. Có khác chăng là sự phân biệt sân khấu nghệ thuật và sân khấu cõi đời. Bởi dù là sân khấu nào, người diễn viên chỉ có thể đứng trên đó một giai đoạn, dẫu diễn viên giỏi hay diễn viên dở, diễn tốt hay diễn tồi.

Trên chiếc sân khấu cõi đời, người đời như những diễn viên. Thiên Chúa là Đạo Diễn cho vỡ kịch cuộc đời. Mỗi diễn viên được Đạo Diễn dành cho một khoảng thời gian diễn xuất trên sân khấu cuộc đời ấy. Diễn xong thì rút lui nhường chỗ cho diễn viên khác bước lên...

Vì thế, điều quan trọng không phải là vai chính hay vai phụ (người cao sang hay chỉ là kẻ tầm thường), và thời gian trên sân khấu dài hay ngắn (sống lâu hay ngắn ngủi).

Nhưng quan trọng trên hết mọi thứ quan trọng, đó là người diễn viên có đóng trọn vai trò của mình đúng ý Đạo Diễn hay không, có hoàn thành sứ mạng mà Thiên Chúa đã giao cho thực hiện trong khoảng thời gian được hiện diện ở cõi đời này hay không.

Một bài học và cũng là kinh nghiệm rút ra từ những ngày tháng làm người, đó là, hạnh phúc không đến tự nhiên nhưng nó phải đến sau nhiều vất vả, chóng chọi, đổ vỡ...

Làm diễn viên trên sân khấu cuộc đời chẳng dễ dàng. Trung thành, tin tưởng, tín thác đi theo đường lối mà Đạo Diễn vạch ra cho mình là cách tốt nhất để sau khi tấm màn nhung của sân khấu cuộc đời khép lại, người diễn viên ra về giữa nỗi niềm thư thái, an nhiên trong vòng tay vị Đạo Diễn của mình.

Dù bây giờ đang ở ngưỡng cửa hoàng hôn, tôi không thể biết vị Ðạo Diễn đời tôi là Thiên Chúa sẽ cho tôi thêm bao nhiêu thời gian. Nhưng tôi biết chắc, Chúa muốn sự có mặt của tôi trên đời sẽ làm cho đời tốt đẹp hơn. Nhất là tuổi càng cao, thì càng dày trải nghiệm để đủ khôn ngoan chọn lựa cái gì hợp ý Chúa, cái gì phải loại ra khỏi sự sống của mình.

Lời khuyên của Vị Đạo Diễn phải luôn là tâm niệm sống cho từng ngày tháng làm người: Đừng mãi lo sẽ ăn gì, uống gì, mặc gì. Cũng đừng lo làm sao kéo dài mạng sống của mình. Trước tiên hãy lo tìm sự công chính và xây dựng Nước Chúa. Rồi mọi sự khác Chúa sẽ lo cho (Mt 6, 31-34).

Một mai khi tôi hết đi vào sân khấu, Vị Ðạo Diễn, Thiên Chúa của tôi sẽ đánh giá đời tôi. Chắc chắn Người không xem thời gian ở trên sân khấu của tôi dài hay ngắn, làm ăn có khá không.



Vị Đạo Diễn sẽ đánh giá xem, tôi đã cộng tác với Hồng ân của Người ra sao? Thời gian mà Người ban cho, tôi có dùng đúng ý Người hay không? Tôi đã nỗ lực hết sức mình để xây dựng Nước của Người, triều đại của Người như thế nào?

Thời gian còn lại là giai đoạn cuối cuộc đời, tôi phải soi mình, không phải như soi gương để thấy cái đẹp, cái xấu, cái già mua trên khuôn mặt, mà là soi trong nội tâm để càng nhận định rõ hơn, thấu đáo hơn: Thời gian ngắn ngủi trên đời sẽ là thước đo định đoạt số phận muôn đời của tôi...