GIÁ CỦA TỰ DO

Hôm nay, tròn 2 tháng tưởng niệm ngày đen tối tại ga tàu điện Prince Edward 31/8, ngày mà nhiều chiến binh trẻ đã bị đánh đập thẳng tay rồi mất tích bí ẩn, cho đến những cái chết chưa có lời giải đáp thỏa đáng. Nhân lễ hội Halloween 31/10, người ta phát động cuộc tuần hành từ Victoria Park đến Central, tận dụng cơ hội hợp pháp việc toàn dân đeo mặt nạ xuống đường. Tại khu vực Lan Kwai Fong nhiều người hóa trang và mang mặt nạ Lâm Trịnh. Họ cũng ghé qua ga tàu điện Thái Tử dâng hoa tưởng nhớ các nạn nhân. Ga này đã được lệnh đóng cửa từ chiều, các ga khác cũng tùy theo hiện trạng có thể ngừng hoạt động bất cứ lúc nào.

Không ai có thể ngờ căng thẳng ở HK lại kéo dài sắp sang tới tháng thứ 5. Giờ đây, khi tin tức biểu tình đã không còn được đặt trên trang nhất, người ta cứ ngỡ như nó đang chìm dần đi, nhưng thực chất thì cuộc chiến vẫn bền bỉ chưa có hồi kết. Người dân HK vẫn mải miết hối hả sinh sống, tất bật thương mại kinh doanh, nhưng nỗi đau vẫn còn đó, mọi vết thương vẫn chưa lành.

Khi một nữ sinh của trường Đại Học CUHK dám dũng cảm đứng lên công khai tố cáo cảnh sát tra tấn và lạm dụng tình dục các thanh niên biểu tình bị bắt giam ở Sun Uk Ling, những bạo hành man rợ trong các trại tập trung lần lượt được phanh phui: cảnh sát đã dùng nhiều thủ đoạn tra tấn hiểm độc, đổ cồn vào mũi cho xộc lên óc, soi tia lase cực mạnh vào mắt, hoặc làm nhục họ, v.v… Bàn tay cường quyền đang vùi dập giới trẻ HK theo cách tinh vi, một Thiên An Môn sau 30 năm đã lập lại tại Hương Cảng,

Bây giờ, hơi cay và súng đạn không còn được xem là “cú sốc” như trong ngày 12/6 nữa. Bao người HK trong đó có tôi đã đứt từng khúc ruột khi thấy những cảnh trấn áp thương tâm tăng cấp từng ngày: Nào là thằng bé 18 tuổi trúng đạn ngã gục, hút chết trong gang tấc. Nào những đứa trẻ bị cảnh sát chẹn cổ đến ngạt thở bất động, bị lôi đi trong vô thức, lấy thân kê làm giá súng. Nào những trận mưa dùi cui vụt vào đầu đến trào dịch, sùi bọt mép. Nào những gương mặt đầy máu và nước mắt bị bắt úp xuống đường, bị khống chế rồi bị bẻ gẫy các ngón tay, kêu la đau đớn …

Sự hoài nghi về việc cảnh sát đánh chết người càng lúc càng thêm được khẳng định. Vài đứa trẻ gái trong bộ đồ đen bị chết đuối, có đứa từng là vận động viên bơi lội. Tin được không ?? Nhiều nam thanh niên chết cách “tự vẫn” mà không lời trăn trối, nhảy từ lầu cao xuống đất mà không có lấy giọt máu tạị hiện trường, v.v… Đám con trai đa số được dàn dựng chết vì nhảy lầu, để ăn khớp với việc có thể đã bị đánh tan xương nát thịt trước đó. Con gái thì chết trôi dạt trên biển để sóng nước gột rửa sạch các dấu vết bị cưỡng dâm.

Giờ đây, những người khi bị bắt đều cố gắng la lên danh tính của mình, để hạn chế tối đa việc trở thành đối tượng bị giết người diệt khẩu. Đôi lúc, trong sự yếu mềm của tấm lòng người mẹ, tôi chỉ muốn kêu lớn rằng: Về nhà thôi, bình an của các bạn là thứ quý giá nhất trên đời đối với các bậc phụ mẫu. Nhưng tôi biết rõ: mong họ dừng lại là điều không thể, giới trẻ sẽ không thể lùi bước, không thể quay đầu, chỉ có thể tiến lên, bất khuất hơn. Cuộc chiến đấu dẫu ngang trí ngang tầm, nhưng lại hoàn toàn không cân sức. Họ chỉ có vũ khí thô sơ tự tạo, chống chọi một đội quân chuyên nghiệp được trang bị đủ đầy, có thế lực bao che. Họ không có gì ngoài sự thông minh sáng tạo tuyệt vời và lòng quả cảm vô đối. Tôi bị ám ảnh bởi những gương mặt tuấn tú, dẫu thân xác bị đè nén nhưng ánh mắt vẫn quắc lên hào khí anh hùng.

Mặc dù lãnh đạo chính quyền HK kiên quyết phủ nhận nguồn tin sử dụng công an Trung cộng trà trộn vào hàng ngũ cảnh sát. Nhưng nhìn những đòn thù ác như cầm thú, hay việc khủng bố tinh thần, đánh trọng thương người triệu tập của ủy ban nhân quyền dân vận Jimmy Sham (Trầm Tử Kiệt), những thủ đoạn tra tấn xưa nay hiếm trên xứ này, rõ ràng không thể xuất phát từ dân bản xứ HK, nơi mà văn minh đạo đức đã ăn sâu vào ý thức hệ của họ.

Từ khi lệnh cấm bịt mặt ban bố và lập tức có hiệu lực trong ngày 5/10, dân chúng vẫn tìm cách bịt mặt, vẫn đập phá dữ dội, chiến tranh thêm mạnh mẽ hơn. Ngoài 5 đại yêu sách, người ta yêu cầu đặc khu trưởng LT phải thu hồi lệnh cấm bịt mặt. Họ tố cáo bà đã lộng quyền, lạm dụng “Luật khẩn cấp”, vi phạm “Luật cơ bản” của HK.

Trong công bố mới nhất về “Báo cáo phát triển định kỳ”, bà Lâm Trịnh phớt lờ những yêu sách của dân chúng, thản nhiên không đề cập đến niềm oán hận vẫn sục sôi trong xã hội. Theo thăm dò dân ý, sự tin cậy của dân HK với Lâm Trịnh đã xuống thấp hết mức có thể. Trong khi bà luôn miệng nói về phương châm đưa dẫn HK ra khỏi thế cục rắc rối, nhưng lại không hề nhận lỗi chính mình là kẻ đã tạo nên mớ bòng bong Hương Cảng hôm nay.

***
Liên tưởng đến chuyện người dân nước tôi trải qua nhiều thời đại vẫn chấp nhận đánh đổi mạng sống ra đi, bằng thân phận thuyền nhân hay “thùng nhân” để lưu cư ly xứ. Vậy ta cũng đừng thắc mắc tại sao giới trẻ HK không sợ thương vong, vẫn kiên cường bất khuất đấu tranh đến cùng để gìn giữ quyền tự do dân chủ sẵn có của họ. Trong gần 5 tháng qua đã có hơn 2500 người bị bắt, vô số người chết chưa xác định. Mong một ngày an bình sớm trở lại, HK ơi!