Canh thức Vượt qua _ Thứ Bảy Tuần Thánh
St 1: 1-2,2; St 22: 1-18; Xh 14: 15–15:1; Is 54: 5-14; Is 55:1-11; Br 3: 9-15; Ed 36: 16-17a,18-28; Rm 6: 3-11; Matthêu 28: 1-10

CHÚC MỪNG PHỤC SINH ! Thiên Chúa ĐÃ CHỖI DẬY ! NGÀI SỐNG LẠI THẬT

Bài sách thánh Matthêu về Phục Sinh bắt đầu với 2 người phụ nữ đi thăm mộ. Bà Maria Mác đa la và một bà Maria khác. Cả hai bà đều có mặt khi người ta chôn cất Chúa Giêsu. Họ trông thấy ông Giuse lăn một tảng đá to lấp cứ mộ. Ông ta ra đi. "Các bà còn ở lại đó, quay mặt vào mộ" (Mt 27: 61). Nơi mộ đất rung chuyển dữ dội, như báo hiệu thiên thần Chúa từ trời xuống lăng tảng đá ra. Lạ lùng thật, các người lính to lớn canh mộ phải "khiếp sợ, run rẫy và hóa ra cứng đờ như chết".

Nhưng các phụ nữ, mặc dù sợ hãi, vẫn tiếp tục làm chứng. Trước tiên họ làm chứng ngôi mộ trống, rối được thiên thần bảo hãy đi nhanh để báo tin sự sống lại cho các môn đệ Chúa Giêsu. Hình như thiên thần không để ý đến các phụ nữ, và không kể các bà vào số các môn đệ (Mt 28:7). Nhưng, thiên thần lại bảo các bà đi báo tin Chúa Giêsu sống lại. Và chính Chúa Giêsu hiện ra với các bà trước.

Phụ nữ không được kể là bao. Chính ra thì không ai để ý đến họ trong việc rao giảng về sự sống lại. Nhưng, thật ra họ có phần việc quan trọng trong việc báo tin sự Phục Sinh "Rồi các bà vội vã rời mộ chay về báo tin cho môn đệ Đức Giêsu hay là Ngài đã sống lại từ cỏi chết". Chúa Giêsu chào các bà, và họ là người đầu tiên thờ lạy Chúa Kitô Phục Sinh. Sau đó chúng ta biết là 11 môn đệ hoài nghi bái lạy Ngài (Mt 28: 17). Các bà không hoài nghi. Họ rời khỏi mộ "tuy sợ hãi, nhưng dấy nên nỗi vui mừng".

Trước đó, trong câu chuyện cuộc Thương Khó, các môn đệ không hiểu biết điều gì đã xãy ra. Trong khi người đọc bài Thương Khó đã hiểu, vì đã được soạn trước bởi lời Chúa Giêsu tiên đoán về sự khổ hình và sự chết của Ngài. Dù vậy, trong khi câu chuyện tiếp tục thì các bà có mặt với Chúa Giêsu và tỏ ra hiểu biết điều gì sẽ xãy ra. Thí dụ như một phụ nữ đã tẩm đầu thơm lên mình Chúa Giêsu nơi bàn ăn ở nhà ông Simon (Mt 26: 6). Khi các môn đệ chống đối việc phí phạm dùng dầu thơm đắt giá, Chúa Giêsu bênh vực người phụ nữ và nói "Cô ấy đổ dầu thơm trên mình Thầy để mai táng Thầy đấy. Thầy bảo thật anh em: khắp thế gian Tin Mừng này được loan báo ở đâu, người ta cũng kể lại việc cô vừa làm mà nhớ tới cô" (Mt 26: 12-13). Khi Chúa Giêsu hấp hối trên cây thánh giá, các phụ nữ đứng dưới chân cây thánh giá. Và lúc chôn cất các bà "ở lại đó, quay mặt vào mộ" (Mt 27; 51-61). Theo cách chúng ta suy xét thì các bà làm được điều gì? Họ không có thái độ chống đối việc xử tử Chúa Giêsu.

Thường chúng ta không thể thay đổi, mặc dù chúng ta cố gắng hết sức. Sự việc biến chuyển đau đớn như: một cơn bệnh hiểm nghèo; cảnh vợ chồng tan rả; sự sút kém vì nghiện; cảnh khó khăn vì phải di cư. Dù vậy, chúng ta cố gắng làm hết sức chúng ta, chúng ta không đứng đó và để tình hình trở nên đồi tệ hơn. Tuy thế, vẫn còn có những lúc chúng ta có thể học hỏi về công việc của các phụ nữ trong sự đau khổ và sự chết của Chúa Giêsu. Họ có mặt ở đó khi Chúa Giêsu đau khổ cho đến khi chôn cất Ngài. Họ trung kiên với người bạn và Thầy của họ. Trong giờ phút cùng cực Chúa Giêsu chết trên cây thánh giá, có lẽ điều an ủi Ngài là nhìn xuống trông thấy các phụ nữ có đó.

Các phụ nữ có thể tỏ lòng trung thành với Chúa Giêsu qua tình yêu thương và sự hiện diện của họ, chứ không có cách nào khác. Có lẽ vì thế mà họ là nhân chứng đầu tiên về sự sống lại phải không? Họ không có gì để dâng cho Chúa Kitô, nhưng sự hiện diện, và việc họ ngồi bên mộ, họ có thể lãnh nhận Tin Mừng của sự sống lại, và được chọn làm nhân chứng đầu tiên báo tin Phục Sinh "hãy mau về nói với các môn đệ Người."

Thánh Matthêu nói là các bà ra đi viếng mộ "vào ngày thứ nhất trong tuần vừa ló rạng". Matthêu không nói cho chúng ta biết rỏ ngày và giờ để chúng ta yên lòng. Nhưng, đây là ngày thứ nhất trong tuần của trọn lịch sử - có lúc trước sự sống lại và bây giờ là hoàn tất thời gian mới sau sau sự sống lại. Đất rung chuyển dữ dội như một tiếng vang báo tin là có điều gì xãy ra, và thế gian đã được thay đổi vì việc đó. Các phụ nữ được giao bổn phận ra đi trước để báo tin là mọi sự đã thay đổi, đó là việc tạo dựng mới đã được hứa hẹn. Và bây giờ chúng ta sống một đời sống mới như Chúa Giêsu đã hứa.

Ông NT Wright nói là sự sống lại không chỉ thay đổi lòng dạ của các phụ nữ “nhưng đã đâm một lỗ thủng trong lich sử tầm thường". Sự sống lại đã thay đổi thế giới. Triều đại Thiên Chúa đã đến, và không phải chỉ là sự bắt đầu của một ngày, hay một tuần mới mà là "sự bắt đầu của thời gian mới của Thiên Chúa và sẽ tiếp tục cho đến khi các nước được đưa đến sự vâng lời".

Người ta có nhiều cách tin về sự sống lại. Có người chỉ chú trọng đến sự sống lại thôi, và làm họ là những người chứng khiến việc Thiên Chúa đã làm. Nhưng, chúng ta không phải chí là những người chứng kiến. Sự việc không thể chỉ tin việc do Thiên Chúa làm ra. Đức tin chúng ta gồm sự sống lại như chúng ta tuyên xưng là Chúa Giêsu là Con đầu lòng trong mỗi người của chúng ta. Qua Chúa Giêsu chúng ta có niềm hy vọng được một đời sống mới trong Thiên Chúa.

Có người tin là sự sống lại của Chúa Giêsu cho sự sống sau sự chết cho những ai tin vào Ngài, và sống một đời sống tốt đẹp ở đây và bây giờ. Trong đời sống sau này chúng ta sẽ được hưởng phần thưởng trong lúc chờ đợi đến khi chúng ta được hưởng phần thưởng trong đời sau. Sự tin tưởng như thế loại trừ những nhu cầu phải làm gì trong đời sống hiện tại. Phải chú trọng đến đời sống tương lai chứ không phải đời sống bây giờ. Một ảnh hưởng của sự tin tưởng như thế này là sẽ đua đến thái độ thụ động đối với sự đau khổ của kẻ khác, và thái độ bỏ qua những sự bất công trong xã hội.

Với Chúa Giêsu sống lại, chúng ta cũng được sống lại với Ngài. Nhưng,điều đó không có ý nghĩa là chúng ta chỉ ngồi yên trong đức tin, với hy vọng cho đời sống ngày sau. Thánh Phao lô nói về "một đời sống mới" mà chúng ta đã lãnh nhận qua phép rửa trong sự chết và sự sống lại của Chúa Giêsu. Phao lô khuyến khích chúng ta hãy thử suy nghĩ về chúng ta như khi chúng ta đã chết cho tội lỗi và đời sống cũ của chúng ta là "sống cho Thiên Chúa trong Chúa Kitô Giêsu".

Ơn gọi của chúng ta là ngày ngày làm nhân chứng cho sự sống lại qua lối sống chú trọng đến Triều Đại Thiên Chúa, bằng cách làm những việc Chúa Giêsu dạy bảo và sống chứng nhân cho hình ảnh của Ngài trong đời sống chúng ta. Bởi thế, chúng ta cố gắng suy nghĩ đến nhu cầu của người khác: hoạt động tìm sự an toàn cho họ trong khi họ chiến đấu để sống một đời sống danh dự và hy vọng. Chúa Giêsu đã sống lại, nhưng Ngài không để chúng ta đi đến chỗ để ngồi trên ngai. Ngài ở giữa chúng ta, và ở giữa láng giềng của chúng ta, nhất là ở giữa những người đói kém, tù tội, thiếu nước uống và cô đơn. Đức tin sống lại của chúng ta thúc đẩy chúng ta tiếp tục công việc Chúa Giêsu làm để cho Triều Đại Thiên Chúa được thực hiện ở đây và bây giờ. Đó là phần việc của chúng ta, việc mà Đấng sống lại gởi chúng ta đi làm, ban sức mạnh và lòng can đảm bởi Thần Khí của Ngài.

Chuyển ngữ: FX Trọng Yên, OP


EASTER VIGIL (A)
Gn 1: 1-2,2; Gn 22: 1-18; Ex 14: 15–15:1; Is 54: 5-14; Is 55:1-11; Bar 3: 9-15; Ez 36: 16-17a,18-28; Rom 6: 3-11; Matthew 28: 1-10

Happy Easter! The Lord is risen! He is risen indeed!

Matthew’s resurrection account begins with two women going to the tomb, Mary Magdalene and "the other Mary." Both had been at Jesus’ burial. They saw Joseph roll the huge stone across the entrance to the tomb. He went away – the women "remained sitting there facing the tomb" (27:61). At the tomb there is an earthquake, as if to announce the angel’s descent. The angel rolls back the stone. Isn’t it interesting that the soldiers sent to guard the tomb were "shaken with fear of him and became like dead men"? So much for the big strong guards!

But the women, though afraid, continue to be faithful witnesses. First they witness the empty tomb, then receive instructions from the angel and go quickly to announce the news of the resurrection to Jesus’ disciples. It seems the women are not included in the angel’s reference to "his disciples" (28:7), yet it is to the women the angel gives instructions to announce Jesus’ resurrection and it is to the women that Jesus first appears.

Women don’t always get much credit, indeed are often forgotten in the preachings of the resurrection accounts. Yet, they play a crucial role in the Easter commission, "then go quickly and tell his disciples, ‘He has been raised from the dead."’ Jesus greets the women and they are the first to worship the resurrected Christ. Later we will learn that some of the 11 doubted (28:17). The women don’t have doubts. They leave the tomb "fearful yet overjoyed."

Previously, during the passion narrative, the disciples lacked understanding of what was happening. While the reader does understand because we have been prepared by Jesus’ predictions of his suffering and death. Yet, as the narrative progresses it is the women who are present to Jesus and show awareness of what is going to happen. For example a woman anoints him at table in Simon the leper’s house (26: 6ff). When the disciples protest the seeming waste of an extravagant ointment Jesus defends what the woman did. "By pouring this perfume on my body, she has contributed toward my burial preparation. I assure you, wherever the good news is proclaimed throughout the world, what she did will be spoken of as her memorial"(26:12-13). When Jesus is executed women stand by him at the cross and are at his burial, where they remain "sitting there facing the tomb" (27:55-61). By our usual way of measuring achievement, what did those women accomplish? They didn’t prevent Jesus’ execution.

Often we can not change, as hard as we may try, the tragic course of events: a fatal illness, a marriage breakup, the downward decline of an addiction, a refugee crisis. However we do what we can; we do not stand by and let things deteriorate. Still, there are times when we can learn from the role the women play in Jesus’ suffering and death. They were there with him in his pain, right up to his burial. They were loyal to their friend and master. At his lowest point, when he was hanging on the cross, it must have given him some comfort in his agony to look down to see the women at the foot of the cross.

The women could offer him their loyalty, love and presence – but not much else. Is that why the women are the first to witness the resurrection? They had nothing to offer Christ but their presence and, since they were there keeping vigil, they were available to receive the good news of the resurrection. The women are the first witnesses to the resurrection and the first chosen for an Easter mission, "Then go quickly and tell his disciples."

Matthew says the women went to the tomb "as the first day of the week was dawning." He’s not telling us a piece of information about day and time to satisfy our curiosity. This is the first day of a whole new period in history – there was a time before the resurrection and now a completely new time after the resurrection. The earthquake is like a huge kettle drum announcing that something momentous has happened and the world has been changed by it. The women are commissioned to go forth with the announcement that everything has changed; it is the long-promised new creation and we are now living a new way of life – just as Jesus promised.

NT Wright ("Matthew for Everyone," Louisville: Westminster John Knox Press, 2002) says that the resurrection had not only changed the women’s hearts, "but had torn a hole in normal history." The resurrection has changed the world forever. God’s kingdom had come, and it wasn’t just the start of a new day, or a new week, but, "the start of God’s new age that will continue until the nations have been brought into obedience" (p. 200-201).

People have different beliefs about Easter. Some focus only on the resurrection itself, which makes them just observers of what God has done. But we are not merely observers of an incredible feat performed by God. Our faith includes us in the resurrection event as we profess that Jesus is the firstborn among each of us. In him we have hope now for new life in God

Some believe Jesus’ resurrection offers life after death for those who profess faith in him and lead a good life here and now. In the next life we will experience our reward. In the meanwhile we wait, until we receive it in the next life. This belief eliminates the need to do anything in this life; it’s the future, not the present, that’s the focus. One of the side effects of this view is it contributes to a passivity towards the suffering of others and the tendency to ignore social injustice.

With Jesus’ resurrection we too have been raised with him. But that does not mean we are to sit around in our faith with hope for the next life. Paul speaks of a "newness of life" that we have received now through our baptism into Jesus’ death and resurrection. He encourages us to think of ourselves as dead to sin and our old selves and "living for God in Christ Jesus."

Our vocation is to daily witness to the resurrection by lives centered on God’s kingdom, by doing the things Jesus taught and witnessed for us in his life. Thus, we strive to live conscious of the needs of others, actively seeking their well-being as they struggle to live with dignity and hope. Jesus is risen, but he has not left us to go to some distant place to sit on a throne. He is in our midst and our neighbor, especially the hungry, the prisoner, the thirsty and the lonely. Our resurrected faith moves us to continue Jesus’ work of making God’s kingdom a reality here and now. That’s our mission, the work the resurrected one sends us to do, empowered and emboldened by his Spirit.