Chúa nhật V Thường niên - A
Isaia 58: 7-10; T.vịnh 111; 1 Côrintô 2: 1-5; Matthêu 5: 13-16

Hãy nên muối cho đời và ánh sáng cho trần gian

Tuần vừa qua chúng ta nghe lời mở đầu của Bài Giảng Trên Núi: Tám Mối Phúc Thật. Hôm nay phúc âm tiếp ngay sau với Chúa Giêsu đối chiếu là nếu chúng ta theo Ngài chúng ta sẽ như muối và ánh sáng. Hai hình ảnh đó cho chúng ta biết chúng ta phải sống thế nào trong trần gian như là đệ tử của Chúa Giê su.

Tôi có một người bạn luôn luôn theo dõi những phân chất trong thức ăn. Trong khi một số người trong chúng ta cần biết lượng đường hay chất béo thì bà ta cần biết lượng muối. Bà ta có áp huyết cao nên bác sĩ bảo bà ta hãy cẩn thận lượng muối trong thức ăn. Trong xã hội thời nay muối không tốt mấy.

Nhưng trong thời Chúa Giêsu thì không như vậy. Dân chúng không có tủ lạnh để giữ thức ăn nên họ dùng muối để giữ thức ăn. Vì thế muối thời đó là món quan trọng, đến nỗi người ta dùng muối như tiền để tra tiền lương (gốc của chữ muối là 'salary' bỏi chữ 'salarium' mà ra) . Chúa Giêsu dùng muối như tượng trưng cho các môn đệ Ngài. Họ sẽ sống thế nào trong thế gian. Như muối làm cho thức ăn thêm vị mặn mà, thì các môn đệ của Chúa Giêsu phải làm thêm vị cho thế gian. Cũng như muối, chúng ta có thể phá huỷ những sự việc trong đời sống thường ngày.

Chúa Giêsu nói với các môn đệ "anh em là ánh sáng cho trần gian" Người ta cần phải trông thấy các môn đệ, họ không nên sống ẩn dật. Năm nay trận đấu banh lớn sẽ xãy ra ở Houston. Có chỗ cho 72,220 khán giả, và có mái che dài ra che kin sân vận động để tránh mưa. Hãy tưởng tượng ngay giữa trận đấu điện bị tắt, sân vận động ở trong bóng tối âm u. Như có một người nào bật đèn của máy điện thoại cầm tay và chiếu ánh sáng vào sân vận động để cho 72,220 khán giả trông thấy, thì ánh sáng đó có thể chiếu trong bóng tối âm u chút ít.

Có lẽ đó là điều Chúa Giêsu nghĩ đến cách sống của chúng ta và các môn đệ của Ngài. Mặc dù bóng tối âm u bao trùm thế gian, Chúa Giêsu bảo các môn đệ Ngài không nên ẩn dấu che đậy điều chúng ta có. "Ánh sáng của anh em phải chiếu dọi trước thiên hạ, để họ tôn vinh Cha của anh em, Đấng ngự trên trời". Chúa Giêsu không nói với chúng ta là không nên sợ sệt và hãy làm sao chứng tỏ đức tin của chúng ta. Chúa Giêsu cũng nhắc chúng ta biết là bóng tối âm u bao trùm thế gian như bóng tối trong sân vận động lớn ở Houston, ngoại trừ có ánh đèn nhỏ hay một cây diêm người nào bật lên.

Các bạn hãy nghĩ đến cảnh tối tăm của sân vận động với 72,220 người. Hãy tưởng tượng những người đó nghĩ đến bật đèn của điện thoại cầm tay, hay bật một cây diêm. Như thế có đủ ánh sáng để tiêp tục trận đấu hay không? Chắc hẵn là không. Các khán giả có lẽ chỉ bật đèn để trông thấy nhau mà thôi, nhưng vẫn không đủ ánh sáng để tiếp tục trân đấu. Tất cả những người đó cần phải có ánh sáng lớn của toàn sân vận động.

Và đó chính là việc mà Chúa Giêsu muốn chúng ta phải làm là đem ánh sang đức tin để chiếu rọi trong bóng tối âm u cho đến khi Ngài trở lại hay không? Khi Ngài trở lại ánh sáng của Ngài rất mạnh chiếu soi và bóng tối khiến sự âm u không còn nữa. Chờ cho đến ngày đó, chúng ta không cần phải sợ hãi vì bóng tối âm u bao trùm chúng ta. Với ánh sáng của mỗi người trong chúng ta, và ánh sáng của các tín hữu khác; chúng ta phải vào rọi chiếu vào nơi tối tăm để giúp những người khác trông thấy. Nói tóm lại, đó là điều Chúa Giêsu diễn tả cho chúng ta và Giáo Hội của Ngài, trở nên một cộng đoàn cầm ánh sáng của đuốc hay không?

Hôm nay ngôn sứ Isaia cho một thí dụ cụ thể rõ ràng là chúng ta được gọi nên "muối cho đời", và nên "ánh sáng cho trần gian". Ngôn sứ Isaia nói với dân Israel từ nơi lưu đày trở về quê hương, vào khoản thế kỷ thứ sáu trước Công Nguyên. Isaia dạy là hãy hành động đích thật không phải là chỉ có việc cầu kinh và phụng vụ. Vì những cử chỉ đó vẫn diễn tiến trong đời sống hằng ngày của chúng ta. Việc chính là "hãy bẻ bánh với người đói, dẫn về nơi cư trú cho kẽ vô gia cư. Thấy ai mình trần thì cho áo che thân…" Rồi ngôn sứ nói thêm "Bấy giờ ánh sáng của ngươi Ngời Sáng lên như rạng đông..." Và như Chúa Giêsu nói hôm nay "anh em hãy là muối cho đời…anh em là ánh sáng cho trần gian…"

Chuyển ngữ: FX Trọng Yên, OP



5th Sunday in Ordinary Time (A)
Isaiah 58: 7-10; Psalm 112; I Corinthians 2: 1-5; Matthew 5: 13-16

Last week we heard the opening lines of the Sermon on the Mount, the eight Beatitudes. Today’s gospel follows immediately with Jesus making the analogy that we who follow him are to be like salt and light. They are guiding images for us and tell us how we are to live in the world as his disciples.

I have a friend who checks food labels of everything she eats. While some of us check labels for sugar and fat content, her concern is salt. She has high blood pressure and her doctor told her to watch her salt intake. Salt has a bad reputation in our modern society.

Not so in Jesus’ time. People had no refrigeration so they needed salt to preserve food. Salt was an important commodity. It was so valuable that it was even used as pay (salt is at the root of our word "salary" – salarium). Jesus used salt as a metaphor to describe who his disciples are and how they are to be in the world. Just as salt draws out the flavor of food, so Jesus’ disciples are to draw out goodness in the world. As salt we may even have to upset the way things are and how life is ordinarily carried on – the usual "taste" of daily life in the world.

Jesus tells his disciples, "You are the light of the world." They are to be seen, not hidden away. Today the Super Bowl is to be played in NRG Stadium in Houston. It seats 72,220 fans and has a retractable roof that covers the whole stadium. Imagine that in the middle of the game the electricity fails and the whole place is in total darkness. Suppose just one person pulled out their cell phone and turned on its flashlight. It’s a small light, but in such darkness it would be visible to all the 72,220 people sitting in darkness. One light overcoming total darkness.

Maybe that’s what Jesus imagined for us, his disciples. No matter how great and overpowering the darkness in our world is, He tells his disciples not to hide our gifts. "Your light must shine before others and glorify your heavenly Father." He’s not just giving us a talk about overcoming our shyness and "stepping out in faith." He also is reminding us how much darkness there is in the world, something like an NRG Stadium in total darkness, except perhaps for that one tiny, but very visible cell phone someone has thought to turn on.

Stay with the darkened stadium image for a moment. Imagine if all 72,220 people in the stadium decided to also provide some light by turning on their cell phone flashlights or striking a match. Would that be enough light to continue the action on the field? Probably not. The fans would certainly provide light to see one another by, but it would not be enough to continue the festivities, entertainment and the sporting event. All those people would need the great stadium’s lights to be turned on. Until that happened, they would do the best they could.

Is that what Jesus wants us to do, provide our own lights to confront the world’s darkness until he returns? When he does come back His light will be so bright, the darkness will be completely gone! Until then we must not be afraid of the darkness that surrounds us. With our single light and the lights of other believers, we must go into the darkness to help people see. After all, isn’t that how Jesus describes us as a church, a community of light bearers?

Today the prophet Isaiah provides a vivid example of what the "salt of the earth" and the "lights of the world" are called to do. Isaiah was addressing those who had returned from exile (sixth century BCE). True religious behavior, he teaches, is not only characterized by sincere prayers and worship. Such attentiveness to God should flow into daily life. "Share your bread with the hungry, shelter the oppressed and the homeless, clothe the naked when you see them…." "Then," the prophet says, "your light shall break forth like the dawn…." Or, as Jesus puts it today, "You are the salt of the earth….You are the light of the world."’