MAI TA QUYẾT SẼ KHÔNG LÀM CÁT BỤI

(Một chút cảm nhận về sứ điệp Tin Mừng Lc 20,27-38 – CN 32 TN C)

Cho dẫu biết cuộc đời như thoáng chốc,
Gió thoảng, mây bay, cát bụi phù du,
Nẻo tương lai dài tít tắp sương mù,
Đường hiện tại ngập chông chênh sỏi đá !

Cho dẫu thấy thuyền đời ta rất lạ !
Đến từ đâu rồi xuôi cập bến nào ?
Lênh đênh hoài giữa biển động xôn xao,
Rồi hóa kiếp hư vô thành cát bụi !

Cho dẫu muốn xanh hoài theo sông núi,
Để mà nghe từng chớp bể mưa nguồn,
Để mà xem hoa nở nhụy khoe hương,
Để mà ngắm trăng lên chim về tổ…

Cho dẫu thương đau đường lên cổ mộ,
Tiễn người thương mà muối xát trong lòng.
Nghe vọng về bao kiếp phận long đong,
Đời sao chỉ đắng cay và oan nghiệt !

Cho dẫu nghe bao hờn căm da diết,
Những phận đời tràn tủi nhục đắng cay.
Máu đổ đầu rơi vạ gió tai bay,
Làm sao thấy được ngày “chung hữu báo” ?

Cho dẫu xuyến xao xoay vần con tạo,
Mạnh được yếu thua bao chuyện trêu ngươi.
Ai giàu sang hưởng thụ cả phận đời,
Ai khốn khó lầm than hoài suốt kiếp !

Cho dẫu phải tháng năm dài kế tiếp,
Vẫn còn bao oan nghiệt cuối chân trời,
Ngàn đau thương muôn bất hạnh nơi nơi,
Thân lữ khách đường thênh thang rong rủi.

Mai ta quyết sẽ không làm cát bụi,
“Làm thông reo” hay “chim hót giữa trời”.
Vì ta tin mình có một cơ ngơi,
Nơi bến đỗ Nước Trời quê bất diệt !

Sơn Ca Linh