Chiếc khăn tay.

Chào bạn, Tôi tên là Mona, tôi luôn mang theo một chiếc “mù xoa”. Bạn có biết tại sao không?

Tôi là một bà già góa. Tôi có hai người con trai, một đứa thì bán dù che mưa, một đứa thì bán dù che nắng. Khi trời mưa, tôi nghĩ tới đứa con bán dù che nắng, tôi xót xa vì nó không bán được dù thì lấy gì nuôi vợ nuôi con, nên tôi khóc. Khi trời nắng tốt thì tôi nghĩ đến đứa con bán dù che mưa, thật tội nghiệp cho nó làm sao nó có thể bán dù che mưa được trong lúc trời nắng ráo, tôi lại khóc. Tôi buồn khổ trong tất cả mọi lúc nên tôi không ngớt khóc lóc và chiếc “mù xoa” này luôn đẩm ướt nước mắt.

Một ngày kia người hàng xóm hỏi tôi tại sao tôi luôn buồn bã, sầu thảm và khóc lóc liên lĩ. Tôi mới trình bày mọi sự việc với ông ta. Ông ấy nói: “Thật là đơn giản, bà hãy nghĩ đến đứa con bán dù che mưa khi trời mưa, và đứa con bán dù che nắng khi trời nắng!” Và tôi đã làm như vậy, thật là kỳ diệu. Từ đó tôi luôn luôn vui vẽ, yêu đời và tôi cám đội ơn Chúa đã ban niềm vui lại trong con tim. Chiếc “mù xoa” này nhắc nhở tôi trong cuộc đời mọi sự việc đều có phía tốt và phía xấu, nhưng hãy nhìn phía tốt thì bao giờ cũng hạnh phúc hơn.

Phải chăng đó là một tin vui, một tin đáng mừng…(Trích báo La Croix)