MANILA, Phil Luật Tân (CNS) – Một tuần lễ sau khi siêu bão Haiyan càn quét toàn miền trung Phi Luật Tân, tại những nơi bị thiệt hại nhiều nhất, đức tin vẫn mạnh.

Tại Căn Cứ Không quân Villamor ở Manila, Roel Gonzales, 42 tuổi, thuộc tỉnh Leyte mỉm cười khi các nhân viên cứu trợ hát mừng Sinh Nhật anh ngày 15 tháng 11.

Buổi sáng ngày hôm đó là ngày nóng nực khi mặt trời sắp lên tới đỉnh, nhưng tất cả mọi người đều ở trong sân có mái che. Họ ngồi trên các chiếc ghế nhựa xếp thành vòng tròn, ăn mì nước hối hả như những người đã phải nhịn đói nhiều ngày.

Thực vậy, họ đã không có gì để ăn, họ là trong số hàng trăm ngàn người trở thành vô gia cư vì trận cuồng phong san bằng nhà cửa của họ và phá hủy hạ tầng cơ sở trên một số các tỉnh nằm trên đảo.

Trận bão Haiyan đã tạo nên những đợt sóng cao 5 thước đổ vào Tacloban, và san thành bình điạ thành phố Leyte trên bờ biển phía đông, nơi bị thiệt hại nhiều nhất.

Anh Gonzales nói: "Bỗng nhiên tất cả mọi căn nhà đều biến mất. Không còn tìm thấy một vết tích gì của nhà cửa, chỉ còn lại rất nhiều xác chết.”

Gonzales cho rằng anh ta may mắn. Vợ và ba con anh vẫn còn ở bên anh.

Anh nói với Catholic News Service: “Có biết bao nhiêu người mất tích. Nhưng chúng tôi vẫn ở đây. Chúng tôi vẫn sống sót."

Đứa con gái anh 14 tuổi còn ôm cái đàn guitar trong cái túi đựng bằng nylon.

Anh nói: "Ngay cả cái đàn này cũng sống sót.”

Mắt anh bắt đầu ướt lệ khi anh kể lại câu chuyện của ngày trước khi bão tới. Anh đã chọn một chỗ cao nhất trên tường để treo cây đàn guitar. Gonzales nói anh muốn gìn giữ cây đàn cho con gái anh.

Cây đàn đã trôi đi cùng với căn nhà, nhưng sau khi cơn bão đi qua, anh đã tìm lại được cây đàn trôi cạnh một bức tường.

Gonzales nói gia đình anh phải di tản đến Manila vì, cũng như những người khác bị cơn bão làm cho phải tản cư, họ bắt đầu phải nhịn đói, và anh e ngại con anh sẽ bệnh vì không có sẵn thuốc men.

Tại Tacloban, các vật liệu cứu trợ không đến được bên trong vòng đai thành phố. Đường xá mắc nghẽn, xe cộ không còn xăng, và hệ thống liên lạc hư hỏng, cho nên việc cứu trợ rất chậm trễ.

Anh nói: “Và mùi xác chết hết sức khó thở", sau những ngày nắng, làm cho thối rữa.

Gonzales nói anh không hề mất đức tin nơi Thiên Chúa.

Anh nói: "Trước hết chúng tôi phải trông cậy nơi Thiên Chúa. Nếu không có đức tin, thì rất khó sống. Và tôi tin vững vàng rằng Chúa đã cứu chúng tôi và để cho chúng tôi được sống. Chúa đã cho chúng tôi được sống lâu hơn trên trái đất này để tôn vinh Người."

Eoghan Rice, là nhân viên của cơ quan cứu trợ Công Giáo Ái Nhĩ Lan, anh cho hay anh có thể ngửi thấy mùi tử khí ngay trong chiếc xe lên kính hết.

Anh nói: “Phố xá Tacloban chồng chất những mảnh vụn của các căn nhà bị phá hủy, những chiếc xe hơi bị lật đổ, và xác chết. Giống như có ai đã nhấc bổng cả thành phố, ném lên trời rồi cho rơi xuống tan tành."

Anh nói, sau khi thấy những tai hại do Haiyan gây nên, đức tin của con người lại mạnh mẽ hơn.

Rice nói: "Tôi thấy rất cảm động khi thấy mọi người từ khắp nơi trên thế giới, Mỹ Châu, Âu Châu và Á Châu đã đáp ứng để bầy tỏ tình liên đới và trợ giúp những người đang trải qua một thảm trạng ghê gớm. Đa số chúng ta khó có thể hình dung phải sống qua một kinh nghiệm y như vậy."