Thông Tin: Động cơ chuyển hóa hay đầu độc xã hội?

II. Hệ thống thông tin văn hóa của cộng sản.

Những ngày gần đây, điều 258 và ND 72 của nhà nước “cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Cộng” đã là khởi điểm tạo ra sóng gío, và nhận lấy những phản ứng mạnh mẽ từ các Bloggers ở trong nước. Tại sao lại như thế?

Theo tôi, cái liềm và cái búa là hai công cụ rất cần thiết và hữu dụng của giời công nhân và nông dân theo phương thức sản xuất cổ truyền. Nhưng khi nó được biến thành biểu tượng của một đảng phái của một tổ chức chính trị bất lương thì nó không phải là một biểu tượng mang đến những may lành cho con người. Trái lại, nó sẽ trở thành một tai hoạ cho đất nước, cho những tổ chức dân sự và cho chính những giới công nhân thợ thuyền. Điều này cũng dễ hiểu. Đảng cướp trên biển với cái lá cờ đen mang hình đầu lâu làm biểu tượng, có khi nào nó đem đến niềm vui cho lữ khách trên sông trên biên? Cũng thế, có khi nào cái lá cờ đỏ có hình búa liềm, lại có thể mang đến cho lòng người nguồn hân hoan an lạc? Thế giới đã có câu trả lòi cho vấn nan này.

Theo đó, thực chất của điều 258 và ND 72 chỉ là những nét vẽ thêm ra, hay là những vẽ nét khác của cái liềm, cái búa trong sách luợc về thông tin tuyên truyền của nhà nước. Một sách lược đã tác yêu tác quái trong suốt 80 năm qua, mà không một người Việt Nam nào không biết đến. Thậm chí, còn là nạn nhân khốn khổ của nó. Đó chính là phương cách bịt miệng người bằng bạo lực của nhà nước!

- Thật bịt miệng người. Nhờ sách lược này, Cs đã hoàn toàn khống chế đời sống người dân Việt, để từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài chỉ còn lại một thứ ngôn ngữ tuyên truyền trong gian trá, lừa đảo.

- Thuật dùng bạo lực bất chấp lương tri. Nhờ bạo lực bất lương, cộng sản đã tạo sự sợ hãi diên trì trong xã hội. Nó như một con ma đói, luôn luôn rình rập và hiện diện trong đời sống của từng người. Khi nó trấn áp người này bằng nhục hình thể chất. Lúc nó bạo hành người khác về mặt tinh thần, để không một người nào mà không sợ cộng sản. Bản thân những kẻ lãnh đạo cộng sản cũng không có ngoại lệ. Và khôi hài hơn là, người Việt ở hải ngoại, mang quốc tịch ngoại cũng chưa hết sợ!

Tại sao tập đoàn cộng sản Hồ chí Minh lại có thể thành danh và thành công với hai sách lược phản nhân tính này?

Có hai lý do. Một là, như những kẻ thuần thục trong nô lệ, tập thể này, từ trong trứng nước đã tựa vào thế lực của Tầu cộng, nhờ Tàu cộng đỡ đầu để tạo thành sức mạnh gỉa tạo. Trước là bảo vệ mình, sau là trấn áp cuộc sống của người dân. Hai là, CS( từ bên ngoài và nội thuộc) đã triệt để áp dụng phương sách dùng những thành phần thiếu văn hóa, vô đạo đức, không nhân tính làm lãnh đạo. Chính nhờ thành phần nòng cốt này, CS mới có khả năng phát huy tính vô đạo trong đảng để tạo ra những cuộc khủng bố lớn, gian dối lớn. Từ đó, CS mới có khả năng phá huỷ hoàn toàn niềm tin và lẽ sống chân thật của con người, kể cả niềm tin vào tổ quốc và đồng bào để kềm chế con người.

Thật vậy, với một cơ bản học vấn qúa thấp kém, đa phần chưa qua bậc tiểu học, hoặc lớp 6 lớp 7, lại không được tiếp cận nền văn hóa nhân bản, chỉ có tư duy nô lệ, thù hận, nên từ HCM cho đến cấp lãnh đạo kế thừa hôm nay, đều thiếu hẳn khả năng suy luận và hiểu biết về nhân bản. Thiếu hiểu biết về tính nhân văn của con người trong xã hội. Nên khi, nhờ bạo lực và gian trá họ nắm được quyền lực. Họ không có một phương cách nào khác để giữ quyền lực ngoài phương án tuyệt đối tôn thờ bạo lực và gian dối. Điển hình, trường hợp của Hồ chí Minh, ông tổ của đảng cộng sản tại Việt Nam. Mới vào học lớp sáu của trường Quốc Học Huế được vài tháng thì bị đuổi học. Cùng lúc có bố đẻ là Nguyễn sinh Sắc, giữ chức quan nhỏ, uống rượu say, đánh chết người nên bị bãi chức. Sau khi Nguyễn sinh Sắc bị bãi chức, Cung đổi tên là Thành, xin xuống tàu làm chân bồi bếp để kiếm sống. Sang đến Pháp, Thành sống nương nhờ trong những khu lao động, tồi tàn. Tri thức đâu để nhìn lên?

Bản thân cấp lãnh đạo là thế, những cấp thừa hành của Hồ đều có chung một mẫu số giống nhau. Họ không hề được đào tạo từ một nền văn hóa nhân bản, hay từ một nền luân lý, đạo đức xã hội. Theo đó, ngay cả lớp có học, gọi là khoa bảng, bản thân họ cũng chỉ có một thứ tư duy nô lệ, sáo rỗng, không biết thể hiện nhân bản, thể hiện tính nhân văn của con ngưòi để hành thiện. Không thể có được một tinh thần tự chủ. Không có khí tiết của kẻ sỹ, có học, có hạnh. Trái lại, từ khuôn mẫu nô lệ, vong bản và gian trá kết tụ, đã đúc (như đúc gạch), đã biến họ thành những công cụ máy móc, sống nhờ, ăn bám vào đảng cộng sản để móc ngoặc, cầu lợi, hại nước hại dân. Một mặt, họ kiên trì bảo vệ những thành quả đổ đốn do thuyết Tam vô tạo ra. Mặt khác, dốc toàn lực vào lối sống tha hoá đạo đức theo cộng sản chỉ đạo, để phá hủy tận căn nền văn hóa, nhân bản của con người. Phá hủy tận gốc rễ lối sống đạo đức và luân lý của xã hội, của tôn giáo bằng sách lược thông tin bất lương và gian trá.

1. Thông tin bất lương là loại thông tin nào?

Theo tôi, đó là loại thông tin truyền đi những gian trá, che đạy và triệt tiêu những sự thật. Nó đánh bóng bất lương và được hệ thống đảng trị bảo vệ, chiêu đãi.

a. Che đạy những sự thật:

Cho đến hôm nay, (kể cả những người được gọi là đã phản tỉnh từ chế độ cộng sản), chưa một lần công khai đăng bản công hàm bán nước của Phạm văn Đồng trên công báo, chưa hề loan tin này trên những thệ thống truyền thanh truyền hình của nhà nước cho dân chúng am tường. Chưa bao giờ CS dám công bố lá thư HCM viết, xin phép Stalin để Y mở cuộc đấu tố tại VN, đưa đến cái chết của hơn 270,000 đồng bào Việt Nam. Chưa bao giờ CS dám công khai đưa lên các hệ thống thông tin công cộng bàn văn thư của Trường Chinh, nhân danh TBT của đảng, kêu gọi đồng bào học tiếng tàu, uống thuốc tàu, bỏ chữ quốc ngữ và tệ hơn thế, vận động để được làm chư hầu cho Trung cộng. Và chưa bao giờ đảng cộng sản dám công khai hóa chủ trương đánh Mỹ là đánh cho Trung Cộng và các nước cộng sản theo lời công bố của Lê Duẩn.

Về đời sống cá nhân, cộng sản cũng không bao giờ dám công khai hóa việc HCM đã lấy vợ và có con vời nhiều người. Cũng không dám công khai HCM chính là thủ phạm đã giết Nông thị Xuân. Và hằn nhìên, tập đoàn này cũng không bao giờ dám lên tiếng phủ nhận, hoặc xác nhận về nguồn gốc của nhiều nguồn tin cho rằng, Hồ chí Minh chính là Hồ tập Chương, người Tàu gốc Hẹ, thay vì là Nguyễn sinh Cung, sinh tại làng Kim Liên, Nam Đàn? Trái lại, tất cả đều thiếu lương thiện trong việc cúi đầu và buộc người khác tôn vinh, ca tụng Hồ chí Minh. Lẽ nào họ không biết rằng, việc làm này là một xỉ nhục lớn cho dân tộc Việt Nam? Lẽ nào họ không biết việc đưa cái đầu lâu của HCM vào chùa là hành động phỉ báng tôn giáo?

b. Đánh bóng bất lương:

Cho đến nay, CSVN chưa bao giờ ngừng việc thúc đẩy các đoàn đảng viên và toàn xã hội “học tập và sống theo gương bác Hồ vĩ đại”. Nhưng chẳng bao giờ đưa lên hệ thống thông tin văn hóa công cộng giải thích cái guơng vô đạo đức vĩ đại nhất của HCM là bất nhân, bất tín trong cái chết của bà Nguyễn thị Năm và hơn hai trăm ngàn đồng bào bị đấu tố. Là đại bất nghĩa trong cái chết của Nông thị Xuân (vợ không cưới của Hồ). Là vô Đạo trong những hành động cho đập phá đình, chùa, miếu, nhà thờ khủng bố tôn giáo. Là bất trung, bất tín với Dân Tộc, với tổ quốc, phản trắc gia đình qua các công hàm, các bản hiệp định hiệp thương biên giới để về địa dư, Hoàng Sa, Trường Sa, Nam Quan Bản Giôc, Lão Sơn, Tục Lãm... thành đất của người. Về văn hóa tư tưởng thì nhồi nhét vào lòng ngưòi loại văn hóa nô dịch bất hiếu, bất nghĩa, bội tình: “thương cha, thương mẹ, thương chồng, Thương minh thương một, thương ông thương mười” “ hay là ” tiếng đầu đời con gọi Stalin” (tố hữu). Hãy hỏi thử xem, các cấp đoàn, đảng viên cộng sản được võ trang bằng cái đạo đức này thì dân tộc Việt sẽ đi về đâu? Nguồn cội dân tộc Việt ra sao?

Chuyện cũ đã thế, chuyện mới cũng không một thay đổi. Các báo, các đài của nhà nước đã ngậm mồm, im hơi trước những đòi hỏi chính đáng của đồng bào, từ vụ TKS, Thái Hà, Loan Lý, Cồn Dầu, Văn Giảng, Đầm Tôm... nhưng thi đua nhau gian dối, lên án đồng bào theo thế lực thù dịch khích động, tạo ra bất ổn để bắt bớ giam cầm, hãm hại. Nay lại đến chuyện góp ý sửa đổi HP. Khi có góp ý như trong “ kiến nghị” của 71 người, như trong Lời Công Bố của Công Dân Tự Do, hay trong Lá Thư của HDGMVN gởi đi thì không một cơ quan thông tin, văn hóa nào, từ báo chí cho đến đài của nhà nước dám nói đến đôi dòng, chứ chưa nói đến việc đưa lên trên trang báo, lên đài phát thanh, truyền hình cho nhân dân nhìn mặt xem, những góp ý ấy ra sao?

Đã thế, còn thi nhau ép người viết Lời Công Bố của Công Dân Tự Do mất việc. Bắt bớ giam cầm những người muốn bảo vệ chủ quyền đất nước. Trâng tráo đưa lên mạng, lên truyền thanh, truyền hình những bài viết, những lời thô thục, hàm hồ không văn hóa, vô tổ quốc của những Nguyễn phú Trọng, Nguyễn sinh Hùng cho đến bầy đoàn theo đóm Hoàng chí Bảo, Nguyễn đăng Thanh, Nguyễn Thanh Tú, Nguyễn viết Thông rồi Bùi Phan Kỳ, Cao đức Thái, Tô Lâm... để đánh bóng cho những hành động bất lương, bội phản dân tộc, thờ tàu của chúng. Hoặc gỉa, vỗ tay hoan nghênh những lời lẽ bát nháo của Nguyễn Quang Ngọc, Viện Trưởng Viện Việt Nam học và Khoa học phát triển, Đại Học Quốc Gia Hà Nội, trong một buổi hội thảo về Vấn đề chủ quyền của VN ở Hoàng Sa và Trường Sa, Y đã phát như sau: “Không nên đưa vấn đề Hoàng Sa, Trường Sa ra Tòa án Quốc Tế, hay Liên Hiệp Quốc…. Còn việc đòi lại và bảo vệ chủ quyền như thế nào thì không nên nôn nóng, để đến trăm năm hoặc nghìn năm sau con cháu chúng ta đòi lại vẫn được!” Nói như thế mà họ vẫn nói được!

c. Tiêu diệt những tiếng nói Công lý.

Khi tấm hình CS bịt miệng Linh Mục Nguyễn Văn Lý được truyền đi, nó đã làm cho thế giới bàng hoàng đến kinh tởm, vì không ngờ rằng, ở thế kỷ 21 này, nhà nước Việt cộng vẫn còn đủ man rợ để tạo ra được những hình ảnh như thế! Kể tư đó, nó tự giải thích một cách rõ ràng nhất về bản chất của chế độ cũng như sách lược mà chế độ ấy theo đưổi. Nó cũng cho mọi người thấy rằng, sẽ không còn một hình thức bạo ngược nào mà chế độ ấy không sẵn sàng chuyên dụng trong mục đích triệt tiêu tiếng nói của lương tâm của công lý. Theo đó, những bản án phản nhân tính của chế độ áp đặt lên những Lê thị Công Nhân, Nguyễn văn Đài, Cù huy Hà Vũ, Lê công Dịnh, Duy Thức, Điếu cày, Việt Khang, các bạn trẻ ở Vinh, Lê quốc Quân, Nguyên Kha, Phương Uyên... chẳng phải là chuyện bất thường. Trái lại, nó là chuyện bình thường, xảy ra như cơm bữa dưới chế độ CS tại Việt Nam. Bởi vì, ở đó, chỉ có duy nhất một bảo chứng, nhắm mắt theo CS gian dối, đi theo tàu thì sống. Những người dám nói lên điều công lý, ich quốc lợi dân, không bao giờ có được một giấc ngủ yên! Ở đó, không có chỗ đứng cho những người viết lên những sự thật. Trái lại, phải nói dối nhau mà sống!

T óm lại, đây là những diểm chết của cộng sản, nên chúng quyết bảo vệ bằng mọi gía, kể cả bằng tàn bạo và bất luơng. Bởi lẽ, nếu không chặn được thông tin tự do của các bloggers, ở trong nước hay từ hải ngoại chuyển về. Tất cả những sự thật này cũng như tin tức của các cuộc đấu tranh đến được với mọi nơi, mọi người. Cộng sản sẽ chết không kịp trối.

2. Kết quả của cuộc đầu độc vĩ đại.

Dĩ nhiên , sách lược tuyên truyền bịt mắt, nhồi sọ, bào mòn và hủy hoại tinh thần, thể chất con người không phải chỉ được áp dụng với người dân mà thôi, nhưng còn tạo ra cuộc bào mòn lớn trong chính hàng ngũ đoàn đảng viên của CS nữa. Tệ hơn thế, cuộc bào mòn trong lòng đảng còn biến thành độc ác đầy thú tính, được thể hiện rõ nét trong sự cuồng loạn của các đoàn đảng viên cộng sản và những ngưòi theo đóm, mê muội, trở thành những tay sai đắc lực cho chúng suốt 80 năm qua trong việc thảm sát ngưòi dân và phá huỷ lương tri đạo đức của toàn xã hội. Bằng chứng là:

Trước đây, tiếng là đi giải phóng miền nam nghèo đói, bị kìm kẹp, (nghèo đói đến độ, nhiều người ở ngoài bắc đã tưởng thật, họ để dành từng cái bát mẻ, cái dĩa nhỏ để đem vào cho thân nhân ở miền nam làm quà tái ngộ sau 20 năm xa cách. Tháng 7-1975, gia đình của người viết cũng được bà cô ở Thái Bình, mang loại qùa ấy từ bắc vào Nam, gọi là biếu anh chị (ba mẹ tôi) để có cái bát mà ăn cơm!). Trong thực tế, tất cả mọi thành phần trong hàng ngũ cán binh, cán bộ, bộ đội hay quan cán cao cấp của Việt cộng khi vào tới miền nam đều bàng hoàng như được vào cỏi thiên đường. Nơi mà cả đời họ trước đó chưa từng nghe, chưa từng được đọc thấy trong bất cứ một cuốn sách vở thực tế đứng đắn nào tại miền bắc. Nên tất cả như bừng đôi mắt ếch để thấy cảnh lạ, người lạ như ở cõi mộng. Họ đẹp, họ xinh. Họ lịch sự, văn hóa trang nhã từ cách ăn mặc, cách đi đứng, ăn nói đến phẩm cách con người. Tất cả đẹp như tranh vẽ, mà nào có phải là thiên đường mộng ảo đâu. Toàn là người miền Nam đã phải sống trong chiến tranh, trong đói khổ vì sự kìm kẹp của Mỹ Ngụy cả đấy!

Cuộc sống của người miền nam còn ở trong chiến tranh đã là như thế đấy. Nhưng bấy nhiêu cũng là qúa sức tưởng tưởng của “bên thắng cuộc” rồi. Qúa sức, bởi vì, một “ nhà văn” có lẽ là cho đến chết vẫn muốn ôm lấy cái “đỉnh cao chói lọi” mà sống, mà ca tụng, nhưng cũng đành phải phản bác lại cái giáo huấn xuẩn động của bác đảng, mà viết ra một sự thật cay đắng ngay trong lần đầu giáp mặt với một Sài Gòn hoa lệ là “ chỉ còn một cách là ngồi bệt xuống đường mà khóc. Khóc vì bị phỉnh lừa” (DTH)! Phần người miền nam thì bàng hoàng khi nhìn thấy “đội quân thắng cuộc” đi như kẻ không hồn, kéo nhau vào phố. Thấy bấy nhiêu chưa đáng gọi là bàng hoàng, nhưng phải thấy được “đội quân anh hùng” này, cột và nuôi những con heo ở ngay ngoài sân của các tòa nhà lớn, trước cơ quan, trưóc dinh thự hay khu phố họ tạm chiếm đóng thì mới nổ đom đóm mắt ra! Ô hô, một cảnh thực. Một lối sống như hoang dã làm toàn thành phố hoảng loạn! Họ hoảng loạn trước những đôi mắt đói. Đói ăn, đói mặc!

Nên rất nhanh, tất cả các đường phố la liệt những quần áo và đồ dùng cũ, bị bỏ quên, nay được dịp mang ra lề đường rao bán. Mà khách mua chỉ toàn là những “anh hùng” từ rừng mới về , hay từ bắc bộ phủ vào công tác! Trước cuộc đổi đời thê thàm này, nhiều người ở miề nam “ hồ hởi” vào góc nhà, lôi ra những cái đài, đồ dùng đã bị liệt vào hàng phế thải. Lấy cái khăn ướt lau cho hết bụi, ráp vào vài cục pin. Vỗ nhẹ vài cái cho nó phát ra tiếng nói là mang ra đường chào hàng. Khi bán, họ tưởng gía đã “ cắt cổ” người tiền sử. Ai ngờ hớ! Rõ ràng, bức tranh ấy đã là lịch sử. Lịch sử của một thời bị giải phóng! Dĩ nhiên không có sinh hoạt lịch sử nào tồn tại vĩnh viễn, ngoại trừ quốc gia và dân tộc. Từ đó, cánh cửa miền nam đã mở toang ra để trả lời cho những dối trá của cộng sản.

Thảm hại thay, dối trá của chúng lại từng lớp lờp đè lấp lên dối trá như những lớp sóng từ biển khơi vỗ vào bờ không khi ngừng. Nhưng nước không thể chảy ngược lên chỗ cao, trái lại luôn xuôi dòng, Cũng thế, sau ngày 30-4-1975, không biết có bao nhiêu hàng hàng lớp người từ bắc đổ vào miền nam lập nghiệp sinh sống. Nhưng có lẽ số người đi ngược từ Nam ra Bắc lập nghiệp làm ăn chỉ đếm nổi trên đầu ngón tay. Tại sao thế? Có phải là ở miền nam vẫn còn hơi ấm của tình người và có được một nền giáo dục nhân bản từ hai chục năm trước nên còn có sự chân thật, lễ nghĩa, nên tự nó đã khiến cho ngưòi tìm đến chăng?

Để có cái nhìn tổng quát hơn, tôi xin trích đoạn viết như mở bừng con mắt ếch ra của Nhạc sỹ Tô Hải, con cưng một thời của chế độ, khi ông ta chạm mặt với miền nam. Để chính họ, người của họ, người của thời thông tin bịt mắt, nói về cuộc sống khi cánh cửa miền nam đã mở toang ra, xem nó có sức dội ra sao: “Thực tế ở miền Nam nó phản tỉnh vào tâm hồn con người văn nghệ sĩ bằng nhiều cách nhưng nói chung là mọi nhân sinh quan, mọi lập trường, quan điểm nó đảo lộn tất cả trong mọi cái đầu và trái tim của những người đã từng làm văn nghệ minh họa. Tớ không thể hiểu nổi các nhà làm ra những câu như “thế ta là thế đứng trên đầu thù”, những người chủ trương vừa tiếp quản thành phố đã bắt toàn dân “treo ảnh lãnh tụ (ác quỉ dâm tặc)!!!!, treo cờ Tổ Quốc????”, đã đêm đêm bắt các em nhỏ phải đi tập trung, học “Đêm qua em mơ gặp bác Hồ!” có một chút suy nghĩ gì về tình cảm con người không?...... Tớ muốn chửi cha cái thằng dám viết báo nói rằng “phong cách trẻ em khoanh tay, cúi đầu khi chào người lớn ờ miền Nam là… rơi rớt từ chế độ phong kiến!”

Cái nhìn, đánh giá phản tỉnh của Tô Hải thật sắc nét, đáng phục. Chỉ tiếc, cái nhân bản cá thể ấy không phải là mẫu lãnh đạo của đảng và nhà nưóc cộng sản. Nên sau gần 40 năm CS chiếm đóng tại miền nam, với chủ trương “học tập theo gương gian trá của bác Hồ vĩ đại”, ngày nay, khó tìm thấy những đứa trẻ VN biết đứng khoanh tay chào người lớn theo bài vỡ lòng” Tiên học lễ hậu học văn”. Nhưng khủng hoảng tội ác thì tràn ngập trên cả nước.

Tuy nhiên, nếu muốn biêt đến sự thật, muốn biết đến cái phản ứng đích xác của miền nam, của tuổi trẻ hôm nay đối với loại thông tin tuyên truyền bất lương của cộng sản ra sao? Có lẽ, không có một lời lẽ nào rõ ràng hơn, hùng hồn hơn, khí thế hơn, uy vũ hơn lời của một em học sinh vừa tròn 20 công bố trên đường, tuyên bố nơi toà án. Nó như một mệnh lệnh làm vỡ nát cả một hệ thống quyền lực bất lương: “ĐCS đi chết đi”, “ Tàu khựa cút khỏi biển đông” ( NPU)!

Phải, lý lẽ duy nhất của Việt Nam hôm nay là: “ĐCS đi chết đi, Tàu khựa cút khỏi biển đông” và những kẻ nhập cư trái phép từ bắc phương đều phải khăn gói rời khỏi Việt Nam. Có nhất tâm trí và đạt thành ly lẽ đó, người dân Việt mới mong có cuộc sống trong an cư lạc nghiệp. Có thể hiện được ý chí ấy, niềm vui của Tự Do, Công Lý, Nhân Quyền mới toả lan trên non nước Việt.

III. Trách nhiệm của truyền thông tự do, nhân bản. ( kỳ sau)