Trước hết xin Thiên Chúa toàn năng, chúc lành cho tất cả các Viện Dưỡng Lão trên khắp cùng thế giới luôn là nơi chốn chăm sóc cho người già ở chặng cuối cuộc đời của họ. Thời điểm của người già cần nhất là tình yêu thương mà họ được nhận từ hết thảy mọi người. Từ gia đình cho đến y tá, nhân viên, và bạn cùng sống chung trong Viện Dưỡng Lão.

Ở đâu cũng vậy ai ai cũng phải chuẩn bị cho mình nơi sống, nơi mình hưu dưỡng, và nơi sẽ được đến. Để khi được Chúa gọi ta ra khỏi cuộc đời này thì ta sẽ không là gánh nặng cho ai cả; vâng, ngay cả khi ta nghèo cũng phải chuẩn bị theo kiểu nghèo, kiểu chẳng có gì!. Bởi vì khi ta sống lúc còn khỏe thì tự mình phải lo liệu bản thân và cho gia đình, rồi khi ta về già thì ta cũng phải chuẩn bị trước cho chỗ “hưu” mới để ta đến ở đó chớ! Thưa nơi đó là Viện Dưỡng Lão mà không một người Mỹ nào cảm thấy xa lạ cả.

Cuộc sống nơi trần gian thì lúc nào con người ta cũng phải làm lụng để mới có ăn, để tránh những sợ sệt, lo lắng, và cũng luôn để chuẩn bị xa lìa cái thế giới mà ai trong chúng ta cũng đã quá quen thuộc. Như đời con người ta không biết bao nhiêu lần đã giời đổi nơi ta làm việc hay đổi nghề?. Bao nhiêu lần giời đổi nhà hay giời đổi đi ở nơi thật xa, một nơi rất xa lạ?... Khi ta về già thiết nghĩ từng người chúng ta cũng phải biết để dành tiền để lo cho mọi việc khi ta nghỉ làm và về sống một cuộc đời sống hưởng hưu trí!.

Thường thì người giầu vừa phải thì họ rất sợ cái sự thay đổi này vì họ đã quá quen thuộc với cuộc sống có kẻ hầu người hạ; nay phải chuyển nhượng hết cả tiền bạc cho con cái. Y như bắt họ phải quyết định chuyển nhượng hay chia tài sản sớm đồng đều cho con cái trước khi họ được chính phủ lo cho hết từ A đến Z. Còn thành phần giầu có quá thì họ vẫn tiếp tục có người hầu hạ và vẫn nằm trong giường ấm nệm êm cho đến hơi thở cuối cùng.

Chúng tôi là những y tá là những nhân viên có dầy kinh nghiệm làm việc tại Viện Dưỡng Lão khuyên các ông bà gần đến tuổi về hưu nên đi tìm hiểu sớm ở những Viện Dưỡng Lão gần nhà và gần nhà của chúng con cái, để chúng có thể đi thăm cha mẹ thường hơn trong tuần hay trong tháng trước khi các ông bà không còn minh mẫn để biết chúng là ai nữa!.

Đương nhiên ông bà ít nhất nên chọn một người con mà ông bà tin tưởng nhất để trao cho chúng trách nhiệm lo cho ông bà hay những khi hữu sự từ việc thông báo cho chúng biết việc ông bà nhập viện, mổ xẻ, hay bất cứ mọi thay đổi gì, ngay cả cái chết bất đắc kỳ tử, v.v…. Còn nếu ông bà không có con hay người thân thương có thể tin tưởng thì ông bà cũng có thể giao cho người có trách nhiệm cao nhất trong Viện Dưỡng Lão để họ biết mà chuẩn bị cho ông bà trong mọi vấn đề.

Sở dĩ chúng tôi muốn giới thiệu cho các ông bà cao niên về Viện Dưỡng Lão là vì không muốn quý ông quý bà sợ những nơi này như có nhiều người thích dọa cha mẹ già của mình. Các ông bà chỉ nên hiểu rằng nơi đây chỉ là một nơi mới mẻ mà người trẻ không ai có tiêu chuẩn để đến ở mà tuổi phải là 65 tuổi trở lên thì mới được. Ai mà được vào đây (VDL) ở cũng sánh ví như ai đang ở bên VN nghèo khổ mà được chính phủ Mỹ cho qua Mỹ ở vậy!. Cái mới mẻ cách sung sướng mà biết bao nhiêu triệu con người ta muốn mà không có được.

Sung sướng hơn nữa là hiện nay ở rất nhiều Viện Dưỡng Lão mà nhân viên cùng Y Tá là người VN nên nơi đây tiếng cười cười, nói nói, chào hỏi nhau thật thân thiện và thật rộn ràng. Các ông bà cao niên cũng nên thông cảm và hiểu một đôi điều cho chúng con cháu dù chúng là bác sĩ, luật sư, thương gia rất giầu có trong xã hội nhưng có phải ai cũng đã có gia đình riêng của chúng. Chúng cũng phải đi làm đầu tắt mặt tối để kiếm tiền y như khi xưa kia hai ông bà còn trẻ vậy …. nên thông cảm nếu chúng có ít đi thăm. Dù lý do gì thì ông bà cũng cứ tiếp tục cầu nguyện cho chúng con cháu chắt nhé!.

Nhưng dẫu có thế nào đi chăng nữa thì ông bà cũng phải có bổn phận để lo cho chính mình mà không cần phải cậy dựa vào chúng con cái. Để ta chẳng nợ người mà người cũng chẳng nợ ta. Ai được vào Viện Dưỡng Lão mà ở thì không khác nào người ấy được vào Thiên Đàng ở chặng thứ nhất vậy!. Vì luôn có người chăm sóc cho 24/24 giờ.

Gồm có giờ ăn điểm tâm, ăn trưa, và ăn tối ngày ba bữa cơm nóng. Giờ uống thuốc, giờ chơi, giờ vệ sinh và tắm rửa cho, đủ cả …. Thì sao gọi là sợ nhỉ!?. Cuối tuần thì có linh mục đến làm Lễ hay giải tội cho, nếu không thì cũng có người từ giáo xứ đến cho ăn Mình Thánh Chúa cùng lời thăm hỏi và ủi an.

Do có sự chuẩn bị thì khi nào cũng là điều tốt, điều hay, chúng ta nên làm sớm. Nhất là trong thời buổi của loạn lạc, của tiên tri giả, của quỷ vương ra đời, hay của sự dữ đang lan tràn ở khắp mọi nơi thì việc có Chuẩn Bị có Thức Tỉnh để chờ Ngày Chúa Đến thì có phải không bao giờ là lỗi thời cả.

Nguyện xin Thiên Chúa luôn yêu thương, giúp chúng con luôn sống cuộc đời có ý nghĩa, có lợi ích cho chính bản thân mình và cho hết thảy mọi người. Đem tình yêu thương của Chúa đến cùng khắp mọi nơi và từng người mà hằng ngày chúng con gặp gỡ. Amen.