Nguyễn Trung Tây
MỘ


Mộ, dù mộ trát vàng, thành lũy che chở, tượng lính xếp hàng dọc ngang, vẫn chỉ là ngôi mộ.
Từ những ngày đầu tiên khi người biết chôn người, chôn sâu lòng đất,
mộ vẫn cứ thế, nguồn của hôi thối, mùi bốc xông lên, thông thốc ngạt thở!
Người thân, người tình, người bạn, người lạ,
giờ tới, xác thân hạ sâu xuống mộ, đất đen lấp lên, che kín,
bởi thân xác đó máu đỏ đã ngưng lưu thông nuôi sống từng tế bào.
Xác hồng hồng biến đổi xác xanh xanh!
Ngày một ngày hai, thân thể rữa thối, mùi bốc cao cao, xô đuổi nhân thế.
Mộ, đêm đêm bập bùng ánh lửa!
Đi ngang qua mộ, người người ngần ngại những bước chân.

Nhưng,
từ giây phút Ngài, thân xác lạnh ngắt, cứng đơ tượng sáp, chôn ngôi mộ đá,
mộ thường tình nhân gian bỗng dưng chuyển mình.
Mộ ngưng hôi!
Mùi bốc xông lên từ mộ giờ này ngạt ngào tỏa hương thơm.
Thịt không rữa thối nữa!
Bởi thể xác vật lý chuyển đổi thể chất sang thể xác thần khí!
Thể xác thần khí đi ngang cửa đóng kín.
Thể xác thần khí ngồi ăn bánh mì, cá nướng, đàm đạo với người thân quen.

Bởi,
Ngài chết đi, chôn trong mộ, nhưng lại bước ra khỏi mộ, mộ Ngài biến thành mộ trống!
Ngài, Người đầu tiên bước chân dẫm lên thân xác Thần Chết, gốc nguồn của mùi tanh tưởi, thối hôi hôi.
Bắt đầu từ Ngài!
Trần gian vang vang bài ca, “vòng quay vẫn quay, quay thêm một vòng, vòng quay phục sinh!”
Vòng quay phục sinh của thể xác thần khí.
Người thôi không chết nữa, nhưng sống như Ngài, Người đã biến đổi ngôi mộ nhân gian.

Lời Nguyện
Lạy Ngài! Xin cho ngôi mộ con trở nên ngôi mộ trống!
https://www.youtube.com/watch?v=HImhyMtBdvU