Tiến sĩ George Weigel là thành viên cao cấp của Trung tâm Đạo đức và Chính sách Công cộng Washington. Ông vừa có bài viết nhan đề “John Paul II And Me (And The Poles)”, nghĩa là “Đức Gioan Phaolô II và Tôi (và Người Ba Lan)”. Nguyên bản tiếng Anh có thể xem tại đây. Dưới đây là bản dịch toàn văn sang Việt Ngữ.

Trong chương đầu tiên của cuốn “Profiles in Courage”, John F. Kennedy đã trích lời một Dân biểu rất gay gắt, là ông John Steven McGroarty, người đã viết một đoạn khó chịu bằng những từ ngữ gay gắt thẳng thừng: “Một trong vô số những khó khăn trong hoạt động ở Quốc hội là tôi buộc phải nhận những lá thư từ một tên ngốc xấc xược như bạn, trong đó bạn nói rằng tôi đã hứa sẽ trồng lại rừng ở dãy núi Sierra Madre và tôi đã ở trong Quốc hội hai tháng rồi mà vẫn chưa thực hiện được. Bạn vui lòng thực hiện hai cú nhảy và đi xuống địa ngục”.

Cùng các thành viên của Quốc hội, những người viết chuyên mục trên báo chí cũng gặp các vấn đề tương tự: Cám dỗ đáp trả các cuộc tấn công bằng vũ lực có thể rất nghiêm trọng. Hơn bốn thập kỷ viết chuyên mục trên báo chí Công Giáo và các nơi khác, nói chung tôi đã chống lại những cám dỗ đó trừ khi bị khiêu khích nghiêm trọng nhất, đặc biệt là những cám dỗ liên quan đến danh dự của tôi và của những người khác. Đây là một trong những dịp như thế.

Trong “Thư từ Rôma” ngày 18 tháng 3 trên tờ La Croix International, Robert Mickens không chỉ làm mất lòng độc giả của mình bằng cách thể hiện sự thiếu hiểu biết sâu sắc về những gì đang diễn ra ở Rôma ngày nay (hoặc có lẽ tệ hơn là từ chối viết về nó); ông ấy cũng tố cáo tôi là “người viết tiểu sử chính thức” cho Đức Gioan Phaolô II.” Điều này là sai; nó vu khống tôi, và tệ hơn, nó vu khống Đức Gioan Phaolô II. Những lời vu khống như vậy đòi hỏi phải có phản ứng của công chúng, điều này cũng có thể giúp làm sáng tỏ một số điều.

Đầu tiên, tôi chưa bao giờ, vào bất kỳ dịp nào hoặc trên báo in, mô tả mình là “người viết tiểu sử chính thức” của Đức Gioan Phaolô II. Trên thực tế, tôi đã luôn cố gắng sửa chữa sự hiểu lầm đó khi những người có thiện chí nhưng thiếu hiểu biết sử dụng cụm từ đó (hoặc cụm từ “người được ủy quyền viết tiểu sử”) để giới thiệu về tôi. Tiểu sử chính thức hoặc được ủy quyền là tiểu sử đã được nhân vật được đề cập đến hoặc những người thừa kế của họ xem xét, thậm chí chỉnh sửa, để đổi lấy quyền truy cập họ và hồ sơ của họ. Hoàn toàn không có chuyện đó trong mối quan hệ của tôi với Đức Gioan Phaolô II, như Mickens hẳn đã biết nếu ông chịu khó đọc trang 101 cuốn hồi ký của tôi, “Những bài học về Hy vọng: Cuộc đời Bất ngờ của Tôi với Thánh Gioan Phaolô II”. Ở đó, tôi mô tả một buổi ăn tối với Đức Giáo Hoàng vào ngày 7 tháng 3 năm 1996, trong đó tôi giải thích với Đức Gioan Phaolô rằng ngài không hiểu một từ nào về những gì tôi sẽ viết cho đến khi tôi đưa cho ngài cuốn sách đã xuất bản—và ngài trả lời: “Thật là rõ ràng. Bây giờ chúng ta hãy nói về một cái gì đó thú vị.”

Thứ hai, gợi ý rằng Đức Gioan Phaolô II muốn có một tiểu sử đã được xem xét kỹ lưỡng có nghĩa là gợi ý rằng ngài muốn có một bản tường trình không trung thực, hoặc ít nhất là không hoàn toàn trung thực về cuộc đời và triều đại giáo hoàng của ngài. Những ai thực sự biết người đàn ông này không thể tưởng tượng được rằng ngài muốn bất kỳ thứ gì như vậy, mặc dù điều đó hoàn toàn có thể tưởng tượng được đối với những người không biết ngài - bởi vì sự thật là có một số người theo chủ nghĩa giáo triều thích một thứ gì đó khác hơn là sự tự do hoàn toàn mà Đức Giáo Hoàng đã cho tôi khi viết những gì tôi đánh giá là sự thật.

Tuy nhiên, Mickens không phải là kẻ bất lương duy nhất tấn công Đức Gioan Phaolô II ngày nay. Một số người Ba Lan đồng nghiệp của anh ta cũng đang làm như thế, dựa trên bộ phim “tài liệu” gần đây, Franciszkańska 3, của Marcin Gutowski, và một cuốn sách mới, Maxima Culpa, của Ekke Overbeek. Những cuộc tấn công mới này sử dụng các hồ sơ thô chưa được tiêu hóa và chưa được hiểu theo ngữ cảnh từ cơ quan tình báo bí mật của Ba Lan thời cộng sản để gợi ý rằng, với tư cách là tổng giám mục Cracow, Đức Tổng Giám Mục Karol Wojtyła đã che đậy sự lạm dụng tình dục của giáo sĩ.

Gutowski và Overbeek là những người chạy theo chương trình nghị sự, và họ thể hiện chương trình nghị sự của mình không mấy tế nhị: Họ dường như ít quan tâm đến việc cải cách Giáo hội hơn là cố gắng hạ bệ danh tiếng của người con vĩ đại nhất của Ba Lan, người cũng là nhà giải phóng đất nước trong thế kỷ hai mươi. Không có dự án xã hội và văn hóa nào, không có sự thất vọng nào trước sự đồng nhất quá gần gũi của hàng giám mục Ba Lan với một đảng phái chính trị, và không có sự tức giận nào đối với sự kiêu ngạo của giới giáo sĩ có thể biện minh cho những lời vu khống chống lại Đức Gioan Phaolô II mà những người chỉ trích này và những người khác đã phạm phải—đó là những lời vu khống mà những người bạn lâu năm của Đức Karol Wojtyła thường phản ứng một cách lãnh đạm và dường như một cách sợ hãi; những lời vu khống này hiện đang được xuất khẩu ra toàn thế giới.

Một vụ ám sát Đức Gioan Phaolô II không đủ sao?

Giáo sĩ lạm dụng tình dục là một tội trọng và tội ác. Lạm dụng tình dục đã và đang được tạo điều kiện thuận lợi bởi loại chủ nghĩa giáo quyền lây nhiễm cho các linh mục và giám mục, những người tưởng tượng mình là một đẳng cấp cao hơn chứ không phải là đầy tớ của tất cả mọi người. Và nạn giáo sĩ lạm dụng tình dục phải bị nhổ tận gốc khỏi Giáo hội nếu Đạo Công Giáo muốn là muối và ánh sáng cho thế giới, như Chúa Giêsu đã truyền dạy và Đức Gioan Phaolô II đã thúc giục trong lời kêu gọi Tân Phúc Âm hóa. Việc thanh tẩy này sẽ đòi hỏi một cuộc kiểm tra kỹ lưỡng về quá khứ của Giáo hội, được thực hiện theo các phương pháp và tiêu chuẩn học thuật lịch sử được quốc tế công nhận.

Đức Gioan Phaolô II, người đã kêu gọi Công Giáo “thanh tẩy ký ức của mình”, khao khát điều đó nhất.
Source:First Things