Chúa Nhật 3 tháng 7, Giáo Hội trên toàn thế giới cử hành Chúa Nhật thứ 14 Mùa Quanh Năm.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Luca.

Khi ấy, Chúa Giêsu chỉ định bảy mươi hai môn đệ khác, và sai các ông cứ từng hai người một đi trước, vào tất cả các thành, các nơi mà chính Người sẽ đến. Người bảo các ông:

“Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt lại ít. Vậy anh em hãy xin chủ mùa gặt sai thợ ra gặt lúa về. Anh em hãy ra đi. Này Thầy sai anh em đi như chiên con đi vào giữa bầy sói.

Đừng mang theo túi tiền, bao bị, giày dép. Cũng đừng chào hỏi ai dọc đường. Vào bất cứ nhà nào, trước tiên hãy nói: “Bình an cho nhà này!” Nếu ở đó, có ai đáng hưởng bình an, thì bình an của anh em sẽ ở lại với người ấy; bằng không thì bình an đó sẽ trở lại với anh em. Hãy ở lại nhà ấy, và người ta cho ăn uống thức gì, thì anh em dùng thức đó, vì làm thợ thì đáng được trả công.

Đừng đi hết nhà nọ đến nhà kia. Vào bất cứ thành nào mà được người ta tiếp đón, thì cứ ăn những gì người ta dọn cho anh em. Hãy chữa những người đau yếu trong thành, và nói với họ: ‘Triều Đại Thiên Chúa đã đến gần các ông.’

Nhưng vào bất cứ thành nào mà người ta không tiếp đón, thì anh em ra các quảng trường mà nói: ‘Ngay cả bụi trong thành các ông dính chân chúng tôi, chúng tôi cũng xin giũ trả lại các ông. Tuy nhiên các ông phải biết điều này: Triều Đại Thiên Chúa đã đến gần.’ Thầy nói cho anh em hay: trong ngày ấy, thành Xơ-đôm còn được xử khoan hồng hơn thành đó.” Nhóm Bảy Mươi Hai trở về, hớn hở nói: “Thưa Thầy, nghe đến danh Thầy, cả ma quỷ cũng phải khuất phục chúng con.”

Đức Giêsu bảo các ông: “Thầy đã thấy Xa-tan như một tia chớp từ trời sa xuống. Đây, Thầy đã ban cho anh em quyền năng để đạp lên rắn rết, bọ cạp và mọi thế lực Quân Nga, mà chẳng có gì làm hại được anh em. Tuy nhiên, anh em chớ mừng vì quỷ thần phải khuất phục anh em, nhưng hãy mừng vì tên anh em đã được ghi trên trời.”

Trong bài huấn dụ ngắn trước khi đọc kinh Truyền Tin, Đức Thánh Cha nói:

Anh chị em thân mến, chào buổi sáng!

Trong Tin Mừng Phụng vụ Chúa nhật tuần này, chúng ta đọc thấy “Chúa đã sai bảy mươi hai môn đệ cứ từng hai người một đi trước, vào tất cả các thành, những nơi mà chính Người sẽ đến” (Lc 10:1). Các môn đệ được cử đi hai người, chứ không phải riêng lẻ. Thực hiện sứ vụ chung hai người như thế, từ quan điểm thực tế, dường như có nhiều bất lợi hơn là thuận lợi. Có một nguy cơ là cả hai không hòa hợp với nhau, họ có một nhịp độ khác nhau, một người mệt mỏi hoặc bị ốm trên đường đi, buộc người kia cũng phải dừng lại. Mặt khác, khi anh chị em đi một mình, dường như cuộc hành trình trở nên nhanh chóng và suôn sẻ hơn. Tuy nhiên, Chúa Giêsu không nghĩ như vậy: Người không sai họ đi lẻ loi, nhưng cứ từng hai người một. Chúng ta hãy tự hỏi: lý do cho sự lựa chọn này của Chúa là gì?

Nhiệm vụ của các môn đệ là tiến vào các làng và chuẩn bị cho dân chúng đón Chúa Giêsu; và những chỉ dẫn mà Ngài ban cho họ không tập trung quá nhiều về những gì họ phải nói cũng như về cách họ phải làm như thế nào: nghĩa là, không phải về “tập sách” mà họ phải theo, không; nhưng là chứng tá của cuộc sống, chứng tá mang lại nhiều thành quả hơn lời nói. Trên thực tế, Chúa Giêsu xem các môn đệ là những người lao động: nghĩa là họ được kêu gọi để làm việc, để truyền giáo thông qua hành vi của họ. Và hành động cụ thể đầu tiên mà các môn đệ thực hiện sứ mệnh của mình chính là hành động đi từng cặp với nhau. Các môn đệ không phải là “những người muốn làm gì thì làm”, không phải là những người rao giảng nhưng không biết giao tiếp với người khác. Trước hết, chính đời sống của các môn đệ khi loan báo Tin Mừng là điều quan trọng: họ biết ở bên nhau, tôn trọng lẫn nhau, không muốn chứng tỏ mình có khả năng hơn người khác, đồng tâm quy chiếu về một Thầy.

Những kế hoạch mục vụ hoàn hảo có thể được soạn thảo một cách tỉ mỉ, những dự án được thực hiện tốt, được sắp xếp đến từng chi tiết nhỏ nhất; anh chị em có thể triệu tập đám đông và có nhiều phương tiện; nhưng nếu không có sự sẵn sàng cho tình huynh đệ, thì sứ vụ truyền giáo không tiến triển được. Một lần, một nhà truyền giáo kể về việc đã đến Phi Châu với một người bạn. Tuy nhiên, sau một thời gian, anh tách khỏi người bạn, dừng lại ở một ngôi làng nơi anh thực hiện thành công một loạt các hoạt động xây dựng vì lợi ích cộng đồng. Mọi thứ hoạt động tốt. Nhưng một ngày nọ, anh ta giật mình khi nhận ra rằng cuộc sống của mình là của một doanh nhân giỏi, luôn ở giữa công trường xây dựng và giấy tờ kế toán! Nhưng... một dấu “nhưng” to đùng. Sau đó, anh để lại quyền quản lý cho người khác, cho giáo dân, và tham gia cùng người anh em của mình. Vì vậy, anh hiểu tại sao Chúa đã sai các môn đệ đi “từng hai người một”: sứ vụ rao giảng Tin Mừng không dựa trên hoạt động cá nhân, nghĩa là những công việc “làm” nhưng dựa trên chứng tá của tình yêu thương huynh đệ, và qua những khó khăn mà cuộc sống chung gặp phải.

Vì vậy, chúng ta có thể tự hỏi: Làm thế nào để chúng ta chia sẻ tin mừng của Phúc Âm với những người khác? Chúng ta làm điều đó với tinh thần và phong cách huynh đệ, hay theo cách của thế giới, với khả năng lãnh đạo, khả năng cạnh tranh và hiệu quả? Chúng ta hãy tự hỏi bản thân rằng chúng ta có khả năng cộng tác không, chúng ta có biết cách đưa ra quyết định cùng nhau, chân thành tôn trọng những người xung quanh và tính đến quan điểm của họ không, chúng ta có làm mọi việc trong cộng đồng không, hay chỉ làm một mình. Trên thực tế, trên tất cả, bằng cách này, cuộc sống của người môn đệ tiết lộ ý định của Thầy, và thực sự công bố Chúa Giêsu cho người khác.

Xin Đức Trinh Nữ Maria, Mẹ Hội Thánh, dạy chúng con biết dọn đường cho Chúa với chứng tá của tình huynh đệ.

Sau khi đọc kinh Truyền Tin, Đức Thánh Cha nói thêm như sau:

Anh chị em thân mến!

Hôm qua tại San Ramón de la Nueva Orán, Á Căn Đình, Pedro Ortiz de Zárate, linh mục triều, và Giovanni Antonio Solinas, Bề trên Giám Tỉnh Dòng Tên đã được phong chân phước. Hai nhà truyền giáo này, những người đã cống hiến cuộc đời mình để truyền bá đức tin và bảo vệ người dân bản địa, đã bị giết vào năm 1683 vì các ngài mang thông điệp hòa bình của Phúc âm. Xin cho gương của các vị tử đạo này giúp chúng ta làm chứng cho Tin Mừng mà không nhượng bộ, quảng đại hiến mình để phục vụ những người yếu đuối nhất. Xin anh chị em một tràng pháo tay chúc mừng các tân Chân Phước!

Chúng ta hãy tiếp tục cầu nguyện cho hòa bình ở Ukraine và trên toàn thế giới. Tôi kêu gọi người đứng đầu các quốc gia và các tổ chức quốc tế phản ứng với xu hướng làm nổi bật xung đột và chống đối. Thế giới cần hòa bình. Không phải là một nền hòa bình dựa trên sự cân bằng của vũ khí, trên sự sợ hãi lẫn nhau. Không, điều này không đúng. Điều này có nghĩa là làm cho lịch sử quay ngược lại bảy mươi năm. Cuộc khủng hoảng Ukraine lẽ ra không nên xảy ra, và nó vẫn đang là một thách thức đối với các chính khách khôn ngoan, có khả năng xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn trong đối thoại cho các thế hệ mới. Với sự giúp đỡ của Thiên Chúa, điều này luôn có thể thực hiện được! Nhưng cần phải chuyển từ các chiến lược sức mạnh chính trị, kinh tế và quân sự sang một dự án hòa bình toàn cầu: đừng xây dựng một thế giới bị chia rẽ giữa các cường quốc xung đột; nhưng hãy nói vâng đối với một thế giới thống nhất giữa các dân tộc và các nền văn minh tôn trọng lẫn nhau.

Tôi chào tất cả các bạn, những người Rôma thân mến và những người hành hương! Đặc biệt, tôi chào các thành viên đọc sách thánh và những người giúp lễ của Dobra, Ba Lan; các sinh viên của Slavonski Brod, Croatia; các tín hữu Albania với các linh mục quản xứ của họ và đội lưu động của Con đường Tân Dự Tòng ở Albania. Tôi chào các tín hữu của Napoli, Ascoli Piceno, Perugia và Catania, và các thanh thiếu niên vừa chịu Bí tích Thêm sức ở Tremignon và Vaccarino, giáo phận Vicenza.

Chúc anh chị em một ngày Chúa Nhật vui vẻ. Xin đừng quên cầu nguyện cho tôi. Chúc anh chị em bữa trưa ngon miệng và xin chào tạm biệt.
Source:Dicastero per la Comunicazione - Libreria Editrice Vaticana