Thứ sáu sau CN III mùa Chay

“Tội của con đã được tha!”

„Thấy họ có lòng tin như vậy, Đức Giê-su bảo người bại liệt: "Này con, con đã được tha tội rồi."

(Mc 2, 5)


Bạn thân mến,

Đức Kitô là lương y tốt lành. Nhưng Ngài không chỉ chữa bệnh về thân xác, mà Ngài còn chữa bệnh tâm hồn. Hay nói khác đi, Ngài chữa bệnh tận gốc. Đức Thánh Cha, khi suy niệm đoạn Tin Mừng của Mác-cô 2, 1-12 về việc Chúa Giêsu chữa người bại liệt, đã nói rằng:

„Nhận thấy lòng tin của họ, Chúa nói với người bệnh: “Này con, tội của con đã được tha” (Mc 2,5). Những lời đó cho thấy rằng tiên vàn Chúa muốn chữa lành về tinh thần. Người bất toại là hình ảnh của con người bị tội lỗi làm ngăn trở không thể tự do cử động, không thể đi lại trên nẻo đường của sự thiện, không thể phát triển tiềm năng của mình. Thực vậy, một khi sự dữ bám rễ vào linh hồn thì nó trói buộc con người bằng cái tròng của gian dối, nóng giận, ghen tương và những tội lỗi khác, và dần dần làm cho con người bị tê liệt. Vì thế trước tiên Đức Giêsu đã nói lên những lời gây phẫn nộ cho những ký lục đang có mặt: “Tội của con đã được tha”, rồi kế đó, để chứng tỏ mình đuợc Thiên Chúa trao quyền hành để tha tội, mới thêm rằng: “Đứng lên, vác chõng về nhà đi” (Mc 2,11), và Ngài đã chữa cho anh ta được lành mạnh hoàn toàn. Sứ điệp thật là rõ ràng: con người, bị tê liệt do tội lỗi, cần đến lòng Chúa thương xót, và đức Kitô đã đến để mang lại cho con người lòng thương xót của Thiên Chúa, để cho nó được chữa lành từ trong con tim để rồi được hồi phục trọn cả cuộc đời.“ (Huấn dụ của ĐTC trong buối đọc kinh Truyền Tin Chúa Nhật 19/02, VietCatholic News 20/02/2006)

Như vậy, bệnh trạng nguy hiểm nhất đe dọa con người, và có thể làm lụn bại con người hoàn toàn, đó là sự dữ, là tội lỗi. Vâng, tội lỗi và sự dữ sẽ làm cho chúng ta bị tê liệt, mù quáng trước sự thật và những điều tốt lành. Và khi con người chúng ta không còn biết đến chân thiện mỹ là gì nữa, thì chúng ta sẽ không thể phát triển hài hòa và sung mãn được. Cứ nhìn vào cuộc đời của chính bản thân mình thì chúng ta sẽ nhận ra ngay. Vâng, khi tôi ở trong tội lỗi, thì tôi chẳng còn thiết gì đến những điều tốt lành nữa, mà đôi khi tôi có ăn năn hối hận muốn trở về, thì lúc đó sự dữ lại nói với tôi rằng: „Mày tội lỗi đầy mình, chẳng có ai chấp nhận mày nữa!“ Lúc đó, sự dữ làm cho tôi sợ hãi, và cứ vậy tôi sống trong cái vòng quỷ quyệt tràn đầy bóng đêm. Bóng đêm che đậy đôi mắt tôi không cho nhận ra con đường chân thiện mỹ nữa, và còn muốn che đậy cả lòng nhân từ của Thiên Chúa.

Nhưng may thay, Thiên Chúa đã không cho sự dữ đi xa hơn. Ngài bắt sự dữ phải dừng bước trước lòng nhân hậu hay thương xót của Chúa. Vì thế, điều tiên quyết Chúa nói với chúng ta, những con người bại liệt rằng: „Tội của con đã được tha!“. Thực vậy, khi tội không còn trong tôi, thì nguồn nước tình yêu của Chúa lại tuôn đến để làm cho lòng khát khao của tôi được thỏa, an ủi và trao lại cho tôi một sự tự do, „đứng dậy vác lấy chõng mà về“.

Thật tuyệt vời, không chỉ con tim được sạch, mà cả một cuộc đời cũng được phục hồi.

Bạn ơi, hôm nay chúng ta hãy thử đặt mình là người bại liệt xem sao nhé!

Như một thây ma đang nằm cứng đờ và bất động trên cái chõng, bỗng chợt chúng ta nghe lời của Chúa nói: „Tội của con đã được tha!“, chúng ta cảm thấy lòng mình như thế nào?

Không chỉ dừng ở đó. Đức Kitô lại tiếp lời với chúng ta: „Đứng dậy!“ Lúc này thân xác chúng ta như được cởi trói khỏi gọng kìm giam hãm, tự do lại về và chân trời mới lại xuất hiện. Chúng ta cảm thấy sao?

Lạy Chúa, chiêm ngắm Chúa và hành động Chúa làm, con thấy sao tuyệt quá. Tuyệt vì Chúa không chỉ yêu thương người bệnh như một lương y, mà Chúa còn yêu con người như một người Cha, làm tất cả để chuộc con yêu dấu mình về. Chúng con xin mở lời ca ngợi vinh danh Chúa, và tri ân Chúa mãi mãi. Amen