Lễ kính các thánh, Giáo Hội hàng năm mừng kính các thánh nam nữ khải hoàn trong nước Chúa. Chúa chúc lành, thưởng công cho kẻ tín trung, thực hành hoàn thiện điều răn 'Mến Chúa, yêu tha nhân' như Đức Kitô dậy. Triều thiên vinh hiển các thánh xác nhận, đau khổ các thánh trải qua không hư nát, nhưng trở thành triều thiên vinh quang. Nếu không có niềm tin vào Đức Kitô Phục Sinh, thật khó có thể nhận biết đau khổ vì Danh, vì trung tín với Đức Kitô nơi trần thế lại lãnh nhận triều thiên vinh hiển Thiên Quốc. Xã hội loài người thưởng công cho những ai hy sinh cho xã hội, và ghi công, thành tích anh hùng. Nhưng khi nói về triều thiên vinh hiển, cuộc sống hạnh phúc ngàn đời sau khi qua đời thì họ đặt nghi vấn, bởi họ không tin có sự sống đời sau. Thiên Chúa yêu thương có cách riêng của Ngài. Đức Kitô kêu gọi môn đệ Ngài chọn con đường 'cửa hẹp' để vào nước trời. Những ai trung tín bước theo con đường này sẽ được Chúa thưởng ban triều thiên vinh hiển.

Phúc thay ai không cơm áo, nghèo khổ, có tinh thần nghèo khó. Đức Kitô có lần nói Ngài không có nơi gối đầu Mt 8,20. Ngài dậy môn đệ sống khiêm nhường, hiền lành như chính Ngài (Mt 11,29) Trên thập tự Ngài khao khát đón nhận các linh hồn. Nơi bờ giếng Ngài ban nước trường sinh cho người phụ nữ thành Samaritano khi bà xin Gn 4. Ngài vác thập tự do vâng lời Chúa Cha. Vì lí do này 'Bài Giảng Trên Núi' hay còn gọi là 'Tám Mối Phúc Thật' chính là kinh nghiệm bản thân của chính Đức Kitô. Ngài nói về những điều Ngài đã đi qua và tiên đoán điều sẽ xảy đến cho Ngài. Môn đệ Đức Kitô sẽ không phải chịu đau khổ như chính Đức Kitô, nhưng môn đệ trải qua đau khổ dưới hình thức khác. Trong nước Thiên Chúa kẻ từng bị đối xử bất công giờ được đối xử công bình; người có tâm hồn trong sạch được diện kiến nhan Thiên Chúa; kẻ trung tín vì Danh Chúa hưởng triều thiên vinh hiển.

Ngôn ngữ dùng trong 'Tám Mối Phúc Thật' hai câu đầu và cuối động tử ở thể hiện tại, các câu khác động từ thuộc thể tương lai. Như thế đau khổ hiện tại, đau khổ trần thế được thưởng công trong tương lai, nơi Thiên Quốc. Nước trời Đức Kitô rao giảng hiện tại, nơi trần thế nhưng lại viên mãn, thành tựu tốt lành trong tương lai. Đối với thế gian, đau khổ môn đệ Đức Kitô trải qua là một cực hình, một xỉ nhục. Với con mắt đức tin lại là một đặc ân bởi đau khổ đó được biến đổi thành nguồn sống trường sinh. Con người trần thế ai cũng tin chết là hết. Hơi thở hắt ra cuối cùng cuộc đời là chết. Với Kitô hữu, không phải thế. Thánh Stephanô nói câu cuối cùng ' Xin Đức Kitô đón nhận linh hồn con' TĐCV.7,5-9. Thánh nhân mong chờ ngày về nhà Cha trên trời. Điều này trở thành thực thể bới chính Đức Kitô sống lại từ cõi chết, Ngài chia xẻ sự sống trường sinh cho những ai trung tín bước theo con đường Ngài đã đi qua.

Đau khổ, đói khát, tù đày không phải là những thử thách mà chính là thực tế cuộc sống đời người.Những ai thành tâm đón nhận những điều đó cuộc sống họ được thay đổi, biến hình. Thân thể con người âm thầm thay đổi mỗi ngày, cùng cách đó thân thể đức tin cũng thay đổi một cách huyền bí. Đau khổ thân xác đóng vai trò quan trọng trong việc thay đổi huyền bí trên. Thiên Chúa không tạo dựng chúng ta để được biến hoá, nhưng được trở về nguồn gốc nguyên thuỷ. Tám Mối Phúc Thật chính là đại lộ dẫn ta trở về nguồn gốc khởi đầu, lúc sáng tạo. Đức Kitô đi trước mở đường và ước mong môn đệ Ngài trở về nguồn gốc lúc sáng tạo. Việc trở về có nhiều thách đố. Mỗi lần ngã xuống là có gì đó bị bể nát; mỗi lần gượng đứng dậy là có gì đó được chữa lành, và mỗi bước tiến tới là có gì đó được đổi mới. Ân sủng Chúa luôn đồng hành, hướng dẫn tăng sức giúp ta tiến bước. Ân sủng Chúa tăng sức mạnh giúp ta vượt qua được chông gai, đau khổ để tiến vào nhà Cha trên trời.
Trước khi rước Mình Thánh Chúa, Kitô hữu tuyên xưng 'Lậy Chúa, con chẳng đáng Chúa ngự vào nhà con, nhưng xin Chúa phán một lời thì linh hồn con lành mạnh'. Kitô hữu tuyên xưng niềm tin đó bởi không xứng đáng nhận ân sủng Chúa, nhưng chính Chúa chọn ban cho nên chúng con vui mừng lãnh nhận. Thiên Chúa nhìn thấy niềm vui nơi con cái; Ngài hài lòng với niềm vui ấy. Một khi ân sủng ban và được đón nhận thì sự sống trường sinh là điều chắc chắn.

TiengChuong.org

Transform the presence

On the Feast of all Saints, we celebrate the triumph of holy men and women. God blessed this heavenly body, for they had perfected the law of love with their own lives. Their glorification confirms that they didn't suffer in vain, but their heroic acts were rewarded with heroes' crowns of glory in God's kingdom. Without faith, it is rather hard for the world to see the logic of suffering now, and be happy afterwards. The world honours its citizens after sacrifices; but honours are awarded after death. God has God's way. Jesus called His disciples to follow His way. For following the 'narrow path' with unwavering faith, God will vindicate them.

Blessed are the poor in spirit. Jesus himself once said He had no place to lay His head (Mt 8,20). He taught His disciples to learn from Him for He is humble of heart(Mt 11,29). On the cross, Jesus' hunger to save souls. He gave everlasting water to the Samaritan woman when she asked him (Jn 4). Jesus was nailed on the cross for His faithfulness to the Father. For these I believe 'The Sermon on the Mount' is Jesus' own personal reflection of His Passion. The 'Sermon on the Mount' also applies for His disciples. They would not have to suffer exactly as Jesus did, but they would have tasted some forms of sufferings. In God's kingdom, justice is given to those who have not; the pure of heart will see God; the persecuted in His name will be crowned in glory.

The language of The Beatitudes is for both now and future time. The first and the last verse have verbs in the present tense; and in the rest, verbs are in the future. The kingdom, Jesus proclaims, begins right here on earth, but its culmination will be in heaven. For the world; what Jesus' disciples suffer now is a curse. With the eyes of faith it is blessed, because their suffering will be transformed into everlasting happiness. Everyone in this world knows that the final word for a human life is death. For Jesus' disciples the final word is not death. For Stephen, the very first Christian martyr, his final words were 'Lord, Jesus, receive my spirit' Acts 7,59. We return to the Father's house. This returning home is possible because Jesus shares His glorious resurrection with His disciples.

Suffering, thirsting and hunger in this world are not testings, but rather are realities of life. For those who accept these realities of life, their lives will be reshaped and transformed. Our physical body quietly changes daily, and so does our spiritual body. Adversities play a big part in the mysterious process transformation. We are not created to evolve, but to return to our original state. We are created to move forward. The Beatitudes shape our way of life. God expects us to walk that way. Jesus has gone before to show us how to get there. The process of getting to where God wants us to be is a challenge. When we fall, something is broken; when we stand, something is healed; when we move forward, a new thing is born, because God's grace enlightens our mind and heart to move forward, to our original state of life. God's generosity is given abundantly for those who follow Jesus' way and that enables them to move beyond the suffering to reach God.

Before Holy Communion we pronounce that 'Lord, I am not worthy to receive you but only say the word and my soul will be healed'. We do that because God doesn't see us where we are, but comes to be with us, to bless, strengthen and empower us to move forward to be where God wants us to be. Our God delights to bless God's children. Once grace is given, everlasting life is within reach.