Phúc âm tuần này bắt đầu bằng việc Đức Kitô kêu gọi môn đệ Ngài siêng năng cầu nguyện. Ngay sau đó Ngài kể chuyện vị thẩm phán bất lương. Cuối bài Phúc Âm Ngài kết luận Thiên Chúa không bao giờ làm ngơ lời ta cầu xin.

Vị thẩm phán bất lương bởi ông 'không sợ Thiên Chúa, cũng chẳng yêu thương tha nhân'. Luca 18,4. Chỉ câu này cũng đủ nói lên cuộc sống buồn thảm của người thẩm phán. Không mến Chúa, không yêu người là sống thiếu tình thương. Cuộc sống vắng bóng yêu thương là cuộc sống buồn tênh. Ông ta có quyền, có tiền, có thế. Ngày ngày ông ta ngồi ghế xét xử thiên hạ. Cuối ngày về nhà ông phải đối diện với nỗi buồn cắn rứt, không để ông yên ổn. Cuộc sống của ông là chuỗi ngày buồn thê thảm. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi ông không sợ Thiên Chúa, ông cũng không thương ai, ngoại trừ chính ông. Bởi không thương ai nên chẳng ai thương. Điều đáng chú í trong câu chuyện là không phải người quyền thế gây cho ông đau khổ, mất ăn, mất ngủ. Người làm cho vị thẩm phán bất lương lo lắng, bất an là bà goá. Một người nghèo khó, không tên tuổi, không tiếng nói trong xã hội gây cho vị thẩm phán quyền lực lo lắng. Điều này cho biết có quyền, có thế chưa chắc có hạnh phúc, đôi khi là bia cho thiên hạ chế nhạo, chê bai, chửi rủa. Bà goá bị xử oan và bà liên tục khiếu nại cho đến khi bà có được công bằng. Không ai giúp bà, một mình kêu oan. Người thẩm phán bất lương giải oan cho bà không phải vì ông thương bà, cũng không sợ pháp luật, hay mến công bằng mà là thương chính ông. Bởi nếu không giải oan cho bà, ông sẽ không có bình an. Điều trên cho biết gây hận, nuôi thù là chối bỏ bình an. Hận thù, bình an không chung một mái nhà; tha thứ, bình an chung một mái ấm. Chính vị thẩm phán bất lương gây khổ cho mình; ông gieo thù bằng cách xử án bất công và kết quả chính ông đau khổ. Bởi không sợ Chúa, không mến người, vị thẩm phán xử oan cho nhiều người và bà goá chỉ là một ví dụ điển hình. Bà goá cho vị thẩm phán nếm thử chút xíu cái đau khổ của oan ức.

Vị thẩm phán có thể chối bỏ Thiên Chúa nhưng ông không thể chối bỏ được thực tế là tiếng lương tâm cắn rứt. Tiếng nói trong tâm hồn cứ dầy vò ông khiến ông ăn không ngon, ngủ không yên. Không mến Chúa, coi thường tha nhân, mất hạnh phúc. Phán đoán mà dựa thuần vào lí của con người, phán đoán đó khó tránh khỏi sai lầm do thiên tư, suy nghĩ lệch lạc. Chiến tranh, đồng khô, sông cạn, đất trôi đều là những dự án sai lầm trong việc khai quang, đào đất, lấp sông, chương trình thiếu nghiên cứu, nghèo kiến thức, là nguyên nhân gây nên do lãnh đạo phán đoán sai lầm. Những điều này gây đau khổ chồng chất trên vai người nghèo, kẻ khốn cùng trong nấc thang xã hội. Để tránh những phán đoán sai lầm trên người ta cần đặt căn bản phán đoán trên nguyên tắc Đức Kitô hướng dẫn. Đó là mến Chúa và yêu tha nhân. Phán đoán đặt trên căn bản mong mưu ích cho tha nhân, đăt lợi ích tha nhân làm chuẩn, làm nền tảng sẽ giúp tránh được nhiều sai trái, cố tránh gây đau khổ cho người nghèo, bởi phán đoán trên không thuần do lí trí mà có sự hướng dẫn từ Thánh Thần Chúa. Phán đoán chính đáng cần đi chung với cầu nguyện, khiêm nhường lắng nghe hướng dẫn của Thánh Thần.

Cầu nguyện đôi khi sốt sắng, khi buồn nản. Đừng để buồn nản cám dỗ nản lòng, ngưng cầu nguyện. Thiên Chúa nói với ta qua nhiều cách. Buồn nản, nhàm chán trong cầu nguyện rất có thể có ẩn í chi đó. Kiên tâm cầu nguyện sẽ nhận ra điều Chúa gởi gắm trong nhàm chán. Thiếu cầu nguyện sẽ lạc đường. Bắt đầu là lo lắng, quan tâm đến chính mình, sau đó quên tha nhân. Khi nhận ra mình thành người chánh án bất lương, liệu có đủ can đảm quay trở về đường ngay, nẻo chánh không. Trách nhiệm và vất vả trong cuộc sống làm cho ta mệt mỏi, nghĩ đến nghỉ ngơi và hưởng thụ, từ đó dần dần làm mất mục đích cuộc sống, và quên người hàng xóm láng giềng. Tệ hơn nữa bắt họ phục vụ mình. Cần coi cầu nguyện như hơi thở, như thức ăn, nước uống. Hơi thở trong cầu nguyện giúp con mắt tâm hồn nhận biết đường công chính. Thức ăn trong cầu nguyện tăng sức mạnh chống cám dỗ, và nước uống mang tươi mát cho đời sống tâm linh. Đức kitô kêu gọi ta cầu nguyện luôn bởi Ngài biết đó là điều tốt nhất cho tâm hồn. Cầu nguyện là cách tốt đẹp kết hợp với Thiên Chúa đời này và là con đường dẫn vào Thiên quốc đời sau.

TiengChuong.org

Persistence in prayer

In the beginning of the parable Jesus told his apostles about the need to pray continually. He then talked about the behaviour of the powerful unjust judge, who turned a deaf ear to the persistent plea for justice from the poor widow. Finally, the parable ended with Jesus' assurances that those who don't lose heart in prayer will receive God's justice in due time.

The unjust judge was the one, 'who had neither fear of God nor respect for man' v.2. However the poor widow, the unjust judge's victim, received help from no one. Help come only from her own strength and efforts. Her persistence wore out the unjust judge who finally heeded her voice and gave her the justice she was asking for. The unjust judge was lord of himself. He loved no one except himself. Even when he gave the poor widow what she asked for, it was not out of his love for her, nor respect for justice, but it was for his own benefit. He gave her justice to stop her coming to trouble him. When human justice is done purely by human efforts, bias and errors in judgments can be a common thing. Wars, poverty and man-made catastrophes caused by poor judgments on the part of world leaders, have made life miserable for many. To reduce human suffering we need guidance from above, and the rule of thumb is to love God, and to love our neighbours. Any judgement that is based on the foundation of loving God, and loving our neighbour is fair and just because such judgements are not solely guided by human knowledge, but by God's. Mistakes can rarely happen.

Spiritual dryness does happen in prayer, but persistence in prayer will combat that problem. God talks to us in any circumstances of our lives, and that includes times of spiritual dryness. We need to pray and pray always, because without prayers we will soon turn inward to self love. We would become an anonymous unjust judge, who has no fear of hurting people. Without a prayerful life, we don't even know that we walk in darkness, and follow our own wisdom, and serve only our own interests and power. Without constant prayer our love for God and for others will be jeopardised. Our lives will be swallowed up by responsibility, and the ordinariness of daily business. Constant prayer help us to open our eyes to see, that our loving God mysteriously cares for us, and for the world, much more than we do. Our world has so many problems, but do not lose hope. Turn to prayer because the power of prayer is stronger than any human's mistake. Persistence in prayer helps us to understand that God always listens to our prayers. Expecting to receive exactly what we ask for may be disappointing, because God may give us something else rather than what we ask for. We need to remember that God's justice is far better than we can understand, and whatever God grants is best for us. People of faith love to communicate with God, and prayer is a form of strengthening our relationship with our loving God.