Lễ Chúa Thánh Thần Hiện Xuống

Cv 2, 1-11; 1 Cr 12, 3b-7.12-13; Ga 20,19-23

Niềm tin căn bản mà Chúa Giêsu Mạc khải là niềm tin vào Thiên Chúa Ba Ngôi: Chúa Cha, Chúa Con và Thánh Thần. Ba Ngôi Vị khác biệt nhưng hiệp nhất nên một. Kinh Thánh cho ta biết: Chúa Cha là Đấng Sáng Tạo, Chúa Con là Đấng Cứu Độ, và Chúa Thánh Thần là Đấng Thánh Hóa. Tất cả mọi sự từ Chúa Cha, nhờ Chúa Con và trong Thánh Thần.

Trong thực hành đạo, nhiều lúc chúng ta chỉ nhớ đến Chúa Giêsu mà lãng quên Chúa Cha và nhất là Chúa Thánh Thần.

Thánh lễ hôm nay nhắc đến vai trò rất quan trọng của Chúa Thánh Thần:

Bài Tin Mừng giới thiệu với chúng ta: Chúa Giêsu Phục Sinh là Đấng ban Thánh Thần cho Giáo Hội: Người thổi hơi và bảo: “Anh em hãy nhận lấy Chúa Thánh Thần. Anh em tha tội cho ai, thì người ấy được tha.”

Chúng ta lưu ý động từ “thổi hơi” của Kinh Thánh: có nghĩa là “thổi thần khí,” ban Thánh Thần. Trong Cựu Ước, sách Sáng Thế tường thuật việc tạo dựng con người: “Thiên Chúa thổi hơi vào Ađam, thì ông có sự sống.” Ở đây, Đức Giêsu thổi hơi và ban Thánh Thần cho Giáo Hội. Đây là một cuộc tạo dựng mới: Từ đó, Giáo Hội có sức sống, Thần Khí trở thành sức sống, là nguyên lý của Giáo Hội. Nhờ Thánh Thần, Giáo Hội hăng hái lên đường rao giảng Tin Mừng. Tất cả điều đó là nhờ sự hoạt động của Chúa Thánh Thần. Người là “linh hồn của Giáo Hội.”

Vì thế bài đọc II, Thánh Phaolô ví Giáo Hội đó như là một thân thể, có nhiều bộ phận khác nhau, nhưng hiệp nhất với nhau nhờ một Thánh Thần. Chúa Thánh Thần là Đấng ban tặng cho Giáo Hội những đặc sủng khác nhau để phục vụ lợi ích chung.

Giáo Hội đó được thành lập bởi Chúa Giêsu và được khai sinh bởi Chúa Thánh Thần trong ngày lễ Hiện Xuống như được nói đến trong bài đọc II. Chúa Thánh Thần là Đấng đồng sáng lập Giáo Hội. Ngày đó, Chúa Thánh Thần được ban dưới biểu tượng “gió và lửa.” Khi các tông đồ được tràn đầy Thánh Thần, họ ra đi hăng hái rao giảng Tin Mừng cho muôn dân. Họ nói được tiếng mẹ đẻ của các dân tộc xung quanh. “Họ kinh ngạc vì ai nấy đều nghe các ông nói tiếng mẹ đẻ của mình” (Cv 2,7). Như vậy, các Tông đồ nói được tiếng lạ nhờ Chúa Thần.

Sứ điệp quan trọng ở đây là: Chúa Thánh Thần là linh hồn của công cuộc truyền giáo. Đấng làm cho con người hiểu biết nhau, hiệp thông với nhau và yêu thương nhau dù có khác biệt về văn hóa, chủng tộc, ngôn ngữ, quốc gia.

Chúng ta hãy xin Chúa Thánh Thần đến cư ngụ trong lòng chúng ta. Chỉ có Người mới thánh hóa, biến đổi và làm cho chúng ta từ con người cũ trở thành người mới trong Đức Kitô (x. 2 Cr 12,2).

Tuy nhiên, điều kiện phải có chính là sự mở lòng ra với Người, để cho Người hướng dẫn, và biết nhạy bén với hoạt động của Người. Hãy là uống sáo trong bàn tay người nghệ sỹ là Chúa Thánh Thần để Người tấu lên những khúc ca mới, điệu nhạc mới. Đó là khúc ca của giao ước mới do Thánh Thần sáng tạo.

Để kết thúc, xin mượn lời của Thượng phụ Ignatio Hazim nói về Chúa Thánh Thần: “Không có Thánh Thần, Thiên Chúa rất xa vời, Đức Kitô thuộc về quá khứ, Tin mừng là chữ chết, Giáo Hội chỉ là tổ chức, quyền bính là thống trị, truyền giáo là tuyên truyền, phụng tự chỉ là thuần túy tưởng niệm, hành vi kitô hữu chỉ còn là đạo đức nô lệ. Nhưng trong Thánh Thần, vũ trụ được nâng dậy và rên rỉ làm nảy sinh Nước Thiên Chúa, con người chiến đấu chống lại xác thịt, Đức Kitô Phục sinh đến hiện diện giữa chúng ta, Tin Mừng trở thành quyền bính sự sống, Giáo Hội là hiệp thông Ba Ngôi, quyền bính nhằm phục vụ và giải thoát, truyền giáo là một lễ Hiện Xuống mới.”

Lạy Chúa Thánh Thần, xin hãy đến để hướng dẫn chúng con và canh tân bộ mặt trái đất. Amen!