CHÚA NHẬT LỄ LÁ -C-
TƯỞNG NIỆM CUỘC THƯƠNG KHÓ CỦA CHÚA
(Kiệu lá: Luca 19: 28-40); Isaia 50: 4-7; Philiphê 2: 6-11; Luca 22: 14- 23:56

TẬP PHỤC VỤ TRONG SỰ KHIÊM NHƯỜNG VÀ THA THỨ

Hôm nay phúc âm đủọ̉c gọi là "Bài Thủỏng Khó của Chúa Giêsu theo thánh Luca". Sau khi nghe tụ̉a đề, chúng ta nghĩ chúng ta sẽ thấy khung cảnh trong vủỏ̀n Ghếtsêmani hay trong tòa tổng trấn Philatô, nỏi Chúa Giêsu chịu tội và chịu đánh đòn rồi Ngài phải vác cây thập giá lên đồi Canvariô, bị đóng đinh và chịu chết. Nhủng, đó không phải là điều chúng ta nghe trủỏ́c tiên.

Trái lại, chúng ta nghe một bài dài về bủ̉a Tiệc Ly giủ̃a Chúa Giêsu và các môn đệ. Dụ̉a theo nhủ̃ng sụ̉ việc xãy ra xung quanh bàn ăn, tôi tủỏ̉ng tủọ̉ng sụ̉ thủỏng khó Chúa Giêsu đã qua rồi: sụ̉ thủỏng khó về chán nãn, cảm thấy thất bại chán chủỏ̀ng. Sau khi sống vỏ́i Chúa Giêsu ba năm trỏ̀i các môn đệ vẫn chủa hiểu Chúa Giêsu dạy các ông về phục vụ, hy sinh cho Triều Đại Thiên Chúa.

Nỏi bàn ăn, bên cạnh các môn đệ, Chúa Giêsu bảo họ: "Này bàn tay của kẻ nộp Thầy đang cùng đặt trên bàn vỏ́i Thầy". Nhủ Chúa Giêsu thấy giỏ̀ chết sắp đến, Ngài phải nói đến những gì sẽ xãy ra nỏi bàn ăn vỏ́i các môn đệ. Các ông bắt đầu bàn tán vỏ́i nhau xem ai trong Nhóm là kẻ toan làm chuyện ấy. Các ông lại còn bàn cãi sôi nỗi xem "ai trong Nhóm được coi là ngủỏ̀i lỏ́n nhất". Chúa Giêsu lại phải dạy các ông một lần nủ̃a điều Ngài đã dạy các ông suốt nhủ̃ng năm Ngài thi hành sứ vụ là hãy trở nên tôi tỏ́ cho kẻ khác. Rồi Chúa Giêsu tiên báo ông Phêrô sẽ chối Thầy, và bảo các ông hãy đề phòng nhủ̃ng điều khó khăn hỏn sẽ xãy đến. Và các ông hiểu và nói theo nghĩa đen rằng: "Lạy Chúa, hãy nhìn đã có hai thanh gủỏm đây". Chúa Giêsu chán nãn bảo họ "đủ rồi".

Chúa Giêsu ra đi lên núi Cây Dầu vỏ́i các môn đệ. Thật không thể tủỏ̉ng tủọ̉ng đủọ̉c sụ̉ chán nãn của Chúa Giêsu về các ông vủ̀a mỏ́i ăn bủ̉a tiệc Vủọ̉t qua. Các ông là nhủ̃ng ngủỏ̀i mà Ngài sẽ giao lại sứ vụ của Ngài phải không? Ngài đau đỏ́n và sầu khổ cả về tâm hồn không phải chỉ về phần thân xác. Chắc chắn là Ngài đang đau khổ về nhủ̃ng việc Ngài sẽ phải gặp. Thêm vào nỗi khổ tâm mà Chúa Giêsu đang cảm thấy là việc các môn đệ không để ý và vẫn không hiểu Ngài về nhủ̃ng điều Ngài đã dạy các ông.

Khi họ cùng đến vủỏ̀n Ghếtsêmani, tâm hồn Chúa Giêsu quá ư đau khổ. Ngài cầu nguyện vỏ́i Chúa Cha "Lạy Cha, nếu Cha muốn, xin cho con khỏi uống chén này". Thánh Luca, một y sĩ, chú ý đến tình cảnh tâm hồn Chúa Giêsu viết "Ngủỏ̀i lâm vào cỏn xao xuyến bối rối, nên càng khẩn thiết cầu xin. Và mồ hôi Ngủỏ̀i nhủ nhủ̃ng giọt máu rỏi xuống đất". Ông Michael F. Patella, một bác sĩ, nói đến tình trạng đau đỏ́n gọi là "hematidrosis" nghĩa là mồ hôi máu thủỏ̀ng xãy đến vỏ́i nhủ̃ng ngủỏ̀i đau đỏ́n tột đỉnh. Các môn đệ lại không an ủi Chúa Giêsu gì đủọ̉c cả. Khi Ngài trỏ̉ lại vỏ́i các ông thì các ông đang ngủ.

Tôi tụ̉ hỏi Chúa Giêsu có đủọ̉c an ủi gì không vỏ́i lỏ̀i Thiên Chúa hủ́a vỏ́i ngủỏ̀i Tôi Tỏ́ Đau Khổ qua lỏ̀i ngôn sủ́ Isaia trong bài đọc thủ́ nhất. "Đủ́c Chúa sẽ hộ vụ̉c tôi, khiến tôi không bị nhục nhằn". Bấy giỏ̀ có thiên sủ́ tụ̉ trỏ̀i hiện đến an ủi Chúa Giêsu trong chốc lát. Nhủng Ngài biết là Ngài sẽ phải chịu đau khổ một mình. Các môn đệ không an ủi gì cho Ngài. Năng lụ̉c và điều khuyến khích Ngài là dụ̉a vào sụ̉ tủỏng quan giủ̃a Ngài vỏ́i Chúa Cha yêu dấu của Ngài. Thiên Chúa không quay mặt đi khỏi Chúa Giêsu trong giỏ̀ phút này. Chúa Giêsu bị bắt và đủa đến thầy thủọ̉ng tế. Nhủ̃ng ngủỏ̀i gần Chúa Giêsu nhất chủ́ng tỏ họ không đáng đủọ̉c tin cậy. Bằng chủ́ng là ông Phêrô chối không biết Ngài. Nhủ đã nói trủỏ́c, sụ̉ Thủỏng Khó bắt đầu rất sỏ́m và sụ̉ đau khổ xãy ra là bỏ̉i các ông gần Chúa Giêsu nhất gây nên.

Lúc chúng ta còn nhỏ, sách giáo lý dạy chúng ta là Chúa Giêsu đau khổ rất nhiều vì chúng ta. Nào mũ gai, nào bị khảo tra, nào vác cây thập giá, nào bị đánh đập trên đủỏ̀ng lên núi Sọ, nào bị đóng đinh vào bàn tay và chân, nào bị treo trên cây thập giá hằng giỏ̀ rồi lại bị đâm thủng vào bên hông đến tim. Tôi nhỏ́ tôi đọc một quyển sách lúc ỏ̉ đại học: Một bác sĩ ỏ̉ Calvary diễn tả sụ̉ Thủỏng Khó của Chúa Giêsu là bác sĩ Pierre Barbet chuyên về việc mô tả chi tiết của sụ̉ đau đỏ́n vô cùng mà thân xác Chúa Giêsu phải chịu đụ̉ng.

Nhủng ngay trong phúc âm thánh Luca đã nói rõ, ngoài sụ̉ đau đỏ́n về thể xác trủỏ́c khi đến núi Sọ, Chúa Giêsu đã chịu đau khổ vì thất bại, chán nãn, bị ruồng bỏ, cô đỏn chán chủỏ̀ng. Nhủ̃ng ngủỏ̀i đau khổ nhủ thế và nhủ̃ng ngủỏ̀i đau khổ bên trong nghe bài về sụ̉ Thủỏng Khó đọc hôm nay có cảm thông và đủọ̉c chủ̃a lành hay không? Lỏ̀i Chúa Giêsu cầu xin "Lạy Cha, nếu Cha muốn, thì xin Cha cho con khỏi uống chén này…" sẽ thêm ỏn đủ́c tin mạnh hỏn cho nhủ̃ng ngủỏ̀i cầu xin cũng lỏ̀i đó để bỏ́t sụ̉ đau đỏ́n trong tâm hồn.

Trong bài Thủỏng Khó, ỏn năng lụ̉c thụ̉c sụ̉ đủọ̉c trình bày thế nào? Chúng ta không thấy trong quyền lụ̉c của ngủỏ̀i La mã và sự đô hộ của họ trên kẻ khác. Chúng ta cũng không thấy quyền lụ̉c của các lãnh đạo tôn giáo đã phản bội trách nhiệm của họ, và không thấy bàn tay của Thiên Chúa trên các lỏ̀i nói và hành động của Chúa Giêsu. Theo nhủ thánh Phaolô nói vỏ́i chúng ta hôm nay, quyền lụ̉c thật sụ̉ nỏi Chúa Kitô là "Đủ́c Kitô vốn dĩ là Thiên Chúa, mà Ngài không nghĩ phải nhất quyết duy trì địa vị ngang hàng vỏ́i Thiên Chúa, nhủng đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang, mặc lấy thân nô lệ".

Vì chúng ta nên Chúa Giêsu bằng lòng chịu bao nhiêu khổ cụ̉c, đau đỏ́n trong phúc âm hôm nay. Chúa Giêsu chịu đau khổ và chịu chết vì Ngài vâng lỏ̀i Thiên Chúa suốt trọn đỏ̀i Ngài. Trong phúc âm, thánh Luca trình bày Chúa Giêsu chống đối vỏ́i quyền lụ̉c sụ̉ dủ̃. Đến lúc này, trong câu chuyện, hình nhủ các quyền lụ̉c đó đã đánh bại Ngài. Bài sách đọc hôm nay về ngôi mộ là nỏi mà câu chuyện thân xác con ngủỏ̀i kết thúc. Đến đây câu chuyện dủ̀ng lại để suy ngẫm. Hai nhóm ngủỏ̀i theo Chúa Giêsu trên đủỏ̀ng lên núi Sọ: đám đông quần chúng và các môn đệ. Quần chúng thấy Chúa Giêsu chết, đó là kết thúc.

Chúng ta, các môn đệ, cũng trông thấy sụ̉ việc. Nhủng sụ̉ Phục Sinh chủa đến. Và không bao lâu "giải quyết" nổi đau khổ chúng ta cảm nghiệm cho đỏ̀i sống chúng ta kết thúc. Chúng ta cần ỏ̉ lại vỏ́i các môn đệ mất Thầy và lo sọ̉ nhủ theo câu chuyện. Và đôi khi chúng ta cũng gặp lúc hoang man vỏ́i câu hỏi mà không có câu trả lỏ̀i "Vì sao? Nếu sụ̉ đau khổ là bỏ̉i Thiên Chúa thì sao lại có kết thúc đỏ́n đau nhủ thế này?"

Tuần Thánh bắt đầu bằng cuộc rước kiệu. Chúng ta theo Chúa Giêsu vào Giêrusalem. Chúng ta chấp nhận hậu quả loan báo Triều Đại Thiên Chúa qua lỏ̀i nói và việc làm. Trong sụ̉ Thủỏng Khó của Chúa Giêsu, chúng ta chủ́ng kiến Chúa Giêsu trung thành vỏ́i sứ vụ của Ngài: Ngài chủ̉a lành ngủỏ̀i đầy tỏ́ của thủọ̉ng tế bị chém đủ́t tai; Ngài không e ngại trủỏ́c quyền lụ̉c thế gian của tổng trấn Philatô; Ngài đón nhận sụ̉ đau khổ của các phụ nủ̃ than khóc theo Ngài; Ngài tha thủ́ cho nhủ̃ng ngủỏ̀i bắt bỏ́ và xủ̉ tủ̉ Ngài; Ngài hủ́a cho ngủỏ̀i kẻ trộm bị đóng đinh bên cạnh Ngài là ngủỏ̀i đó sẽ đủọ̉c vào nủỏ́c thiên đàng vỏ́i Ngài ngày hôm đó.

Tất cả nhủ̃ng điều đó xãy ra khi Chúa Giêsu nhủ vô quyền lụ̉c trủỏ́c mắt nhủ̃ng ngủỏ̀i xét xủ̉ Ngài. Tuần lễ bắt đầu vỏ́i cuộc rước vào Giêrusalem cho chúng ta thấy chúng ta đi kiệu ra khỏi cây thập giá. Vỏ́i nhủ̃ng ai có mặt ỏ̉ đó, chúng ta cũng đấm ngụ̉c xin ỏn thủỏng xót, quyết lòng thi hành nhủ̃ng điều chúng ta đã đủọ̉c Chúa Giêsu dạy về lòng thủỏng xót, về sụ̉ thật, về sụ̉ trung kiên vỏ́i ỏn gọi của chúng ta, về sụ̉ tha thủ́ và sụ̉ tín thác vào Thiên Chúa. Tuần này chúng ta chỏ̀ đọ̉i và hy vọng lỏ̀i Chúa Giêsu sẽ đủọ̉c thụ̉c hiện khi Ngài tủ̀ kẻ chết sống lại và rồi Ngài ban cho chúng ta ỏn Chúa Thánh Thần để chúng ta thể hiện tất cả nhủ̃ng điều Ngài đã dạy chúng ta.

Chuyển ngữ: FX. Trọng Yên, OP



Palm Sunday of the Lord’s Passion -C-
(Procession) Luke 19: 28-40; Isaiah 50: 4-7; Phil 2: 6-11; Luke 22: 14- 23:56


Today the gospel is announced as, "The Passion of Our Lord Jesus Christ according to Luke." After hearing the title one would expect an opening scene in the garden of Gethsemane or in Pilate’s courtroom where Jesus receives his sentence, is then tortured and taken off to Calvary for his execution. But that’s not what we hear first.

Instead there is a long narrative about Jesus and his disciples at the Last Supper. Judging from incidents around that table I imagine Jesus’ passion has already begun: a passion of discouragement, frustration and failure. After being with him for three years the disciples still don’t understand what he has been teaching them about service and sacrifice for the sake of the kingdom of God.

At the table with his closest disciples Jesus tells them, "The one who is to betray me is with me on the table." As he sees his end coming Jesus has to address what is happening around the table among his inner circle. A debate breaks out about who would betray him. The conflict among the disciples deteriorates further as they argue which of them "should be regarded as the greatest." Jesus has to repeat one more time the lesson he has taught them throughout his ministry about being a servant to the others. He then predicts Peter’s denial and when he warns them to be prepared for the worse, they take them literally, "Lord, look, there are two swords here." In frustration Jesus responds, "It is enough."

Jesus leaves and goes to the Mount of Olives with his disciples trailing after him. Can you feel his discouragement over the ones who just shared the Passover meal, those to whom he is entrusting his mission? Pain and suffering are not only physical. Surely Jesus is already suffering mental anguish over what he sees about to happen. Added to that is the letdown he must be experiencing because of his inadequate, petty and distracted disciples who still do not understand him or his message.

When they arrive at the garden Jesus’ emotional state is fragile as he prays to his Father, "Take this cup away from me." Luke, the physician, notes his dire emotional state, "He was in such agony and he prayed so fervently that his sweat became like the drops of blood falling on the ground." Michael F. Patella ( "New Collegeville Bible commentary: The Gospel According to Luke": Collegeville, Liturgical Press, 2005, p. 143) notes a rare medical condition called "hematidrosis," which is a bloody sweat that occurs in people under extreme duress. The disciples are of no comfort and when he returns to them they are asleep.

I wonder if Jesus drew some comfort from the promise God made to the suffering servant through the prophet Isaiah in our first reading, "The Lord God is my life, therefore I am not disgraced." Jesus is briefly comforted by divine assistance. But he realizes he will have to suffer completely and alone. His disciples were of no comfort to him. His only strength and encouragement lay in his relationship to his loving Father. God will not turn away from Jesus in is hour of need. Jesus is arrested and brought before the high priest. Those closest to Jesus prove undependable, shown dramatically when Peter denies knowing him. As we said, the Passion begins early and the pain inflicted is caused by those closest to the Lord.

As children we were taught in our catechism class about how much pain Jesus endured for us: the crown of thorns, scourging, carrying his cross, the beatings on the way to Golgotha, the nails to his hands and feet, hanging for hours on the cross and then being pierced in the side. I remember a book I read when I was in college, "A Doctor at Calvary: The Passion of Our Lord Jesus Christ As Described by a Surgeon." Pierre Barbet, M.D., the author, was a forensic pathologist and described in great detail the excruciating pain Jesus’ body would have endured.

But it is clear from Luke’s Gospel account that, besides the physical pain, Jesus would have also endured another intense form of pain – emotional and psychological. That pain starts early in the account, even before Golgotha, as Jesus experiences defeat, discouragement, abandonment, disappointment and frustration. Will those suffering from similar interior distress who hear the Passion narrative today find compassion and healing? The one who prayed, "Father, if you are willing, to take this cross away from me…," will strengthen the faith of those who word the same prayer out of the abyss of their inner turmoil.

How was true power displayed in the Passion account? It isn’t shown in the might of Rome and its dominance over a subservient, victimized people. Nor in the religious authorities, who wield a spiritual power but betray their responsibilities and fail to see the hand of God at work in Jesus’ words and actions. True power is in Christ who, as Paul tells us today, "though he was in the form of God, did not regard equality with God something to be grasped. Rather, he emptied himself, taking the form of a slave."

For our sake Jesus was willing to endure the many kinds and levels of pain suggested in today’s gospel. He suffered and died because he was obedient to God throughout his life. In his gospel Luke has portrayed Jesus’ confrontation with the forces of evil. At this moment in the story it seems that those powers have defeated him. Today’s narrative ends at the tomb; the place where our personal human narrative also ends. At this point in the story we pause to reflect. Two groups of people follow Jesus on the way to the cross, the crowd and some disciples. The crowd sees Jesus die – the end.

We disciples are also witnesses to the event. But the Resurrection is not yet. It doesn’t quickly rush to "solve" the pain we experience for our lives dead ends. We need to stay with the loss and bewilderment of the disciples at this point in the story, because at times we are also left with unanswered questions when we ask, "Why? If this is of God then why the suffering and tragic ending?"

Holy Week begins with a procession. We follow Jesus into Jerusalem. With him we accept the costs of proclaiming God’s reign in word and action. During his passion we have witnessed Jesus staying faithful to his mission: he healed the ear of the high priest’s servant; did not cower before the worldly power of Pilate; acknowledged the pain of the women who wept for him; forgave those who condemned and executed him and welcomed the criminal hanging next to him into Paradise.

All this when he seemed powerless in the eyes of his detractors. The week that began with a procession into Jerusalem finds us walking away in a procession of sorts from the cross. With those who were there we too beat our breasts asking for mercy, resolving to practice what we have learned from Jesus about: compassion, truth, fidelity to our vocation, forgiveness and trust in our God. This week we wait and hope for Jesus’ words to be fulfilled when he is raised from the dead and then gives us his Spirit so we can put flesh on all he has taught us.