Cho đến nay thế giới đã biết khá nhiều về biến cố cơn Lốc Xóay kinh hoàng với tốc gió 200 miles một giờ (320km/g) càn quét gần 1 giờ dài và san bằng một khu vực rộng 1.3 mile và dài 17 miles (2km x 27 km) cuả thành phố Moore, Oklahoma.

Truyền thông và hệ thống Mạng đã mau chóng đưa lên những hình ảnh cuả 2 ngôi trường, 1 nhà thương, và 4000 ngôi nhà bị tàn phá. Một phần tư thành phố trở thành bình địa. Sức mạnh cuả cơn lốc được ước lượng lớn bằng 2 lần trái bom Hiroshima. Sự thiệt hại lên cao hơn 2 tỷ Mỹ kim.

Giữa cảnh điêu tàn ấy, người ta đã chứng kiến những tấm gương anh hùng của các cô giáo đánh đổi sự sống cuả mình để che chở cho đám học sinh và những câu chuyện cảm động về tình tương trợ giữa những người 'hàng xóm' giúp đỡ nhau vượt qua cơn bão.

Đó là những công việc mà chỉ có hai chữ 'Tình Yêu' mới giải thích nổi. Chúng ta đang chứng kiến những người làm công việc cuả Thiên Chuá.

Đó là chưa kể đến những hy sinh lớn lao cuả nhiều đoàn cấp cứu, nhân viên và tình nguyện viên, dân sự và lực lượng vũ trang, đã làm việc 'thâu đêm suốt sáng' để lật 'từng viên gạch một' ít ra là 2 lần trong nỗ lực tìm kiếm và thâu hồi nạn nhân.

Đây là những công việc vượt quá giới hạn cuả nhiệm vụ đòi hỏi. Xin cuí đầu chào những vị anh hùng ấy.

Thiết tưởng có nói lại nhiều lần những 'thiên anh hùng ca' này cũng không phải là thừa. Bởi vì nó chứng minh một niềm tin, là tuy Chuá đã để cho sự Dữ xảy ra, nhưng luôn luôn Người cũng gửi tới dư đủ những nhân tố cuả sự Thiện.

Trong khi chứng kiến một tai ương như vậy, chúng ta cũng rút tiả được nhiều bài học cho chính chúng ta.

Cô giáo Rhonda Crosswhite cuả trường Plaza Towers đã vất hết các học sinh cuả mình vào phòng tắm, xếp chúng lên nhau như một hộp cá mòi và nằm đè lên chúng để cho gío không cuốn đi. Trong giây phút tuyệt vọng nhất, cô đã không đánh mất niềm tin và thốt lên lời cầu nguyện "God, please take care of my kids" (Chuá ơi, xin lo liệu cho những đứa bé cuả con) và cơn bão đã giảm đi và chúng đã được sống tất cả.

Niềm tin củng không mất khi một cặp vợ chồng già moi tìm số cuả cải ít ỏi còn xót lại trong ngôi nhà đổ nát cuả họ, họ không quên nhặt lên tấm hình cuả Chuá Giêsu đã vỡ khung và thẫm nước.

Những người Việt Nam di cư vào Nam năm 1954 chắc cũng nhớ lại cảnh những người Công Giáo khi ra đi vẫn không quên mang theo bức linh ảnh Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp.

Hai hoàn cảnh tuy khác nhau, ở hai chân trời và thế kỷ khác biệt, nhưng vẫn là một niềm tin.

Những bi kịch như vậy nhắc nhở cho chúng ta rằng có lẽ cách tốt nhất để xây dựng một cuộc sống là đặt niềm tin vào Chuá, và để xây dựng một xã hội tốt đẹp là kiên nhẫn hơn và yêu thương nhau nhiều hơn.

Vậy thì, khi chúng ta đổ một giọt nước mắt cho một nạn nhân chưa từng gặp mặt hay cho một người mẹ vừa mất con trong tai ương vừa qua, là chúng ta đang hiệp thông vào công việc của Thiên Chúa.

Xin hãy bỏ ra một vài giây cúi đầu cầu nguyện cho Oklahoma.