Chặng thứ Chín

Chúa Giêsu đứng lại yên ủi những người phụ nữ thành Giêrusalem đi theo Người

Có rất đông dân chúng đi theo Chúa trên đường Thập giá, trong số đó có những phụ nữ khóc thương Chúa. Đức Giêsu quay lại nói với các bà: "Hỡi những người phụ nữ thành Giêrusalem, đừng khóc thương tôi, nhưng hãy khóc thương cho phận mình và cho con cháu. Vì sắp tới những ngày người ta nói: "Phúc thay đàn bà hiếm muộn, những người không sanh nở và nuôi con!"

Và người ta cũng nói với núi đồi: “Hãy đổ xuống chúng tôi đi!, hãy phủ lấp chúng tôi đi! Vì cây xanh mà người ta còn đối xử thế, thì cây khô héo sẽ ra sao?"


(Lc 23:27-31)

Con đường dẫn tới đồi Golgotha đông nghẹt người: nào là những kẻ tò mò và những kẻ thù ghét không đội trời chung với Chúa... Nhưng cũng có những tâm hồn chân thành, những người đã chịu ơn Chúa, đặc biệt những người phụ nữ, có lẽ là các thành viên của một hội đoàn chuyên an ủi và thương tiếc những người hấp hối và những tử tội.

Trong cuộc đời trần thế của mình, Chúa Giêsu đã vượt qua những ước lệ và thành kiến và rất nhiều người, đặc biệt một số những người nữ cảm phục Người. Người hoán cải họ, người ban ơn cho họ. Người lắng nghe những khó khăn trăn trở của họ…

Từ cơn sốt của bà nhạc ông Phêrô tới thảm kịch mất con của bà góa thành Nain,

của người phụ nữ mãi dâm mắt đẫm lệ cho tới những đau khổ thống thiết của Maria Mađalêna,

từ tình qúi mến của Mátta và Maria cho đến những khổ lụy của người phụ nữ mắc bệnh băng huyết,

từ con gái của ông Giairô cho tới bà cụ lưng còng, từ người phụ nữ thượng lưu Giôanna, vợ ông Chuza, tới bà góa nghèo và những gương mặt cảm thương của những người nữ theo Người trên đường Thập gía.

Như thế, trên đuờng Thập giá Chúa Giêsu đã gánh lấy những khổ đau của nhân loại và những bội phản của nhân thế! May thay Chúa còn được những trái tim đồng cảm, trong đó có mẹ Maria và nhiều người nữ cũng như các môn sinh của Chúa cảm thương với Ngài để được Ngài ủi an trước những khổ đau của phận người, trước những bất công của chiến tranh, hận thù và chết chóc… Những người phụ nữ tốt lành tại Giêrusalem cũng như những người giầu lòng xót thương đang dạy cho chúng ta biết vẻ đẹp cao qúi của con tim biết đồng cảm và xót thương.

Khi nói: “Đừng khóc thương Ta…” Không phải là Chúa không quan tâm tới lòng xót cảm của những người phụ nữ ấy nhưng chính Ngài quan tâm đến những đau khổ trũi nặng tâm hồn của “những nữ tử thành Giêrusalem” nên Chúa phán: “Đừng khóc thương tôi, mà hãy khóc cho số phận mình và các con cháu…”.

Những lời thương đau ấy không phải là dấu ấn đóng trên một định mệnh tuyệt vọng, mà là một lời nhắn nhủ trong nỗi xót thương phận người hãy bám vúi vào Thiên Chúa và khẩn cầu Người như lời Thánh Vịnh: “Hãy tìm kiếm Thiên Chúa thì các ngươi sẽ được sống! bấy giờ các thiếu nữ Sion vui nhảy múa, trẻ già cùng mở hội tưng bừng. Tang tóc họ, biến thành hoan hỷ, và cảnh sầu thương đuợc biến thành niềm an vui.”