Người tôi tớ trung thành, người Chủ chăn nhân hậu

Những điều xảy ra ở Toà Khâm Sứ và Giáo Xứ Thái hà tạm thời khép lại, bởi vì thế gian đã ra tay đúng vào “giờ khắc của các người và của quyền lực tối tăm”, (Lc.22,52-53), khi “giờ của Thiên Chúa chưa đến” (Ga. 3,4). Nhưng đối với những người tin vào Thiên Chúa và Giáo Hội Ngài, thì rõ ràng hai biến cố này làm nổi bật uy quyền của Thiên Chúa và làm nổi bật hai gương mặt mục tử nhân hậu và cũng là hai người tôi tớ tốt lành và trung tín (Lc.12, 42).

Từ thuở còn thơ, khi được học giáo lý và Thánh Kinh, chúng ta đã từng nghe và suy ngắm những câu Lời Chúa nói về các vị mục tử trong Hội Thánh của Người. Khi chúng ta lớn lên, hình ảnh những vị chủ chăn có lúc rõ ràng đậm nét, phản ánh hình ảnh của Đức Giêsu là Chúa Chiên Lành, nhưng phải thú nhận rằng hình ảnh các vị mục tử có lúc mờ nhạt đi, đến nỗi chúng ta cảm thấy thất vọng về những vị không bước theo đường của Đức Giêsu, những vị “trèo qua cửa mà vào chuồng chiên”. Và kết quả là lòng đạo của người tín hữu cũng giảm sút đi khi thấy chủ chăn của mình tìm danh vọng tiền bạc hay hèn nhát, lặng im trước bất công.

Trong lịch sử dân Israel cũng như lịch sử Giáo Hội Chúa Kytô, Thiên Chúa bao giờ cũng ra tay khôi phục hình ảnh những người lãnh đạo dân thánh. Một Saolê hư đi thì lập tức có một con người vĩ đại xuất hiện, dù thoạt nhìn ông chỉ là một thanh niên có “tóc hoe vàng và đôi mắt đẹp”. Nhưng chính từ vẻ bề ngoài “thư sinh” ấy của David, Thiên Chúa mở đầu một triều đại huy hoàng cho nhà Israel. Một số những chủ chăn làm cho Giáo hội rơi nước mắt vì suy thoái vào thế kỷ 16 đã nhường chỗ cho những vị mục tử tài năng và thánh thiện phục hưng Giáo Hội, trong đó có thánh Inhaxiô, thánh Canisio, thánh Bellarmino và thánh Carolo Borromeo, những con người trông rất đỗi bình thường nhưng đã được Thiên Chúa biến thành những trợ thủ đắc lực của Ngài trong công cuộc khôi phục Giáo Hội và làm cho Giáo Hội phát triển mạnh mẽ, cả về mặt đạo đức, tôn giáo và xã hội.

Đường lối giáo dục của Thiên Chúa luôn mang tính tiệm tiến, rất kiên nhẫn nhưng đồng thời cũng rất quyết liệt, bởi vì Thiên Chúa là Đấng công minh. Giáo Hội Chúa thời hiện đại đã có những chủ chăn không sống đúng ơn gọi của mình, xét theo những biểu hiện bên ngoài. Có những chủ chăn ham mê quyền lực. Có những chủ chăn chỉ thích ngồi trong nhà xứ, nhà chung êm ấm. Có những chủ chăn đi con đường của quyền lực thế gian và thậm chí còn làm cái loa phóng thanh cho quyền lực. Chính lúc ấy, Thiên Chúa ra tay.

Đức Tổng Giám Mục Giuse Ngô Quang Kiệt và Cha Matthêu Vũ Khởi Phụng đã được ca ngợi như những vị anh hùng của thời hiện đại, cho dù hai vị bề ngoài rất đỗi nhân hiền và ngọt ngào. Bây giờ đi đâu cũng nghe đến Đức Tổng Kiệt như một vị anh hùng tử đạo. Còn Cha Phụng, một lần ngài bước vào căn phòng có một nhóm bạn đang ngồi nói chuyện, lập tức một anh kêu lên: “Chúng con xin chào thánh hiển tu”. Dĩ nhiên không ai dám phong thánh như thế và ngài cũng không nhận lời chào ấy, nhưng rõ ràng dưới con mắt những người thành tâm thiện chí, hai ngài đã và đang là biểu tượng của một thời đại mà công lý và hoà bình được đề cao hơn bao giờ hết. Lý do là bởi vì các ngài đại diện cho những người tôi tớ trung thành của Thiên Chúa và những chủ chăn nhân hậu của Tin Mừng.

Thiên Chúa vẫn có mặt và Ngài đang làm việc. Giáo Hội vẫn đang thao thức kiếm tìm công lý trong Đức Kytô. Người tín hữu cứ vững tin và chờ đợi, dù trong nước mắt và cả trong mệt mỏi, bởi vì những dấu chỉ của thời đại đã được gửi đến, bởi vì những vị tiền hô đã được sai vào hoang địa và bởi vì những vị chủ chăn anh dũng đã tiến lên và đường hoàng mở cửa chuồng chiên.

Lạy Chúa Giêsu là Chúa Chiên Lành, chúng con cám ơn Chúa đã củng cố đức tin và niềm hy vọng của chúng con bằng chính những người tôi tớ trung thành của Chúa giữa thời đại mà sự giả dối vẫn đang lan tràn khắp nơi.