Sám Hối Và Ơn Cứu Độ

(Suy niệm lễ Chúa Ki-tô Vua vũ trụ - Lc 23, 35 -43)

Tâm sự của kẻ trộm lành

Tôi sinh ra vốn không mấy tốt lành. Tôi đã chẳng nghe lời căn dặn của các bậc bề trên mà cứ la cà và chơi nhới với bè lũ tội lỗi: trộm cắp từ cái vụn vặt, rồi đến cái lớn ở khắp mọi nơi của nhiều cá nhân và gia đình khác nhau. Tôi rơi vào những cuộc vui vô bổ và hại não với bạn bè cùng lứa tuổi mặc cho những lời khuyên răn, dặn dò ngay cả những trận đòn rất đau của bố mẹ và những người có trách nhiệm. Tôi đã bỏ ngoài tai không muốn nói là sẵn sàng gắt gỏng và cãi lại nếu ai đó nhắc nhở hay dạy bảo tôi. Tôi không thích ai làm chủ tôi cả. Tôi thích sống tự do, ưng làm gì là làm, ưng ngủ là ngủ, ưng chơi là chơi mà không cần phải học hành gì cả. Dù bố mẹ tôi đã đóng tiền học và các khoản thu cho nhà trường rất đầy đủ, nhưng với tôi đó không mấy quan trọng. Tôi chỉ thích sống thoải mái và chơi bời thôi. Đối với tôi: học mà không chơi phí hoài tuổi trẻ, nên tôi chỉ chủ trọng việc chơi nhới. Vì chơi nhới và dính vào các tệ nạn hút chích, nên tôi bị cuốn hút vào đồng tiền. Làm sao có tiền đây? Tiền đâu là đầu tiên? Trong lúc túng quấn, tôi đã liều mình cùng đồng bạn xấu tổ chức các vụ chôm chỉa, giật đồ và ăn trộm đồ lề của người khác.

Các bạn thân mến,

Tôi thú thật với mọi người rằng tôi đã phạm đủ thứ tội. Tôi đã nhuốm máu đủ thứ. Tội tôi thật to lớn. Và quả thật, như các bạn đã biết “đi đêm nhiều ắt sẽ gặp ma”, tôi đã bị bắt trong một vụ trộm cắp – và lỡ tay giết người và theo luật thì tôi phải bị đóng đinh trên cây thập giá. Đúng vậy, tôi và một người bạn của tôi đã bị đóng đinh trên núi cao. Cái lạ hôm nay là cùng chịu đóng đinh với chúng tôi có Ông Giê-su, một người được mọi người dân kính trọng.

Các bạn biết không?

Ông Giê-su mà tôi vừa nhắc trên là một con người rất tốt và yêu thương mọi người, nhất là những người tội lỗi, nghèo đói. Tôi được biết về Ông Giê-su đi tới đâu là Ổng thi ân giáng phúc tới đó. Ông làm cho kẻ điếc nghe được, làm cho người câm nói được, kẻ mù loà được sáng mắt, kẻ què quặt chạy đi được, kẻ bại liệt được đứng thẳng và sinh hoạt lại bình thường, kẻ bệnh hoạn tật nguyền được cứu chữa, ngay cả kẻ chết được ông cho sống lại. Tôi cũng nghe nói Ông Giê-su đã hay tuyên bố rằng: “Con Người đến tìm kiếm và cứu chữa điều gì đã hư mất”. (Lc 19,10). Nơi khác, Ông Giê-su cũng đã nói: “Ta không đến để kêu gọi những người công chính, mà kêu gọi những người tội lỗi.”(Mc 2,17). Ông Giê-su xuất phát từ Thiên Chúa tình yêu, nên Ông cũng sống trong tình yêu các bạn ạ.

Hôm nay, cùng chịu đóng đinh với ông, tôi chứng kiến nhiều thành phần khác nhau nhục mạ Ông Giê-su cách trắng trợn. Có khi ngay cả những người được Ông cứu và giảng dạy nay lại trở mặt để lên án và chọc tức Ông. Từ trên thập giá tôi quan sát và lắng nghe: “dân chúng thì đứng nhìn, còn các thủ lãnh thì buông lời cười nhạo: “Hắn đã cứu người khác, thì cứu lấy mình đi, nếu thật hắn là Đấng Ki-tô của Thiên Chúa, là người được tuyển chọn!”Lính tráng cũng chế giễu Người. Chúng lại gần, đưa giấm cho Người uống và nói: “Nếu ông là vua dân Do-thái thì cứu lấy mình đi!”. (cc. 35-37). Ngay cả người bạn cùng chịu án phạt đóng đinh với tôi cũng đã nhục mạ Ông Giê-su: “Ông không phải là Đấng Ki-tô sao? Hãy tự cứu mình đi, và cứu cả chúng tôi với !” (c.39). Tại sao Ông Giê-su không tự cứu mình nhỉ? Ông Giêsu đã không muốn tự cứu mình dù Ngài đã nghe ba lần lời thách thức ấy (Lc 23,35.37.39). Phải chăng Ông vâng phục ý của Chúa Cha là Đấng muốn Ngài chịu chết để cứu chuộc muôn người.

Lúc đó, tôi không chịu được lời nhục mạ của ‘thằng bạn xấu’ đó đối với ông Giê-su nên tôi đã không ngần ngại nói với nó: “Mày đang chịu chung một hình phạt, vậy mà cả Thiên Chúa, mày cũng không biết sợ ! Chúng ta chịu như thế này là đích đáng, vì xứng với việc đã làm. Chứ ông này đâu có làm điều gì trái!”(cc.40-41).

Các bạn ạ, lúc đó tôi thấy tội nghiệp Ông Giê-su quá. Như chúng tôi chịu đóng đinh là thật xứng đáng với tội của chúng tôi, nhưng Ông ấy có tội tình gì đâu. Ông làm ơn mà lại mắc oán là có thật. Tôi thấy Ông quả thật hiền lành, khiêm nhường và không một lời đáp thưa. Đáng lý ra Ông là một người kiệt xuất, là Con Thiên Chúa nữa chứ, nên Ông có thể làm được mọi sự cơ mà, nhưng không, Ông đã chịu đựng tất cả và hy sinh tất cả để chết thay cho mọi người. Tôi cam đoan rằng Ông Giê-su vô tội. Dù thằng bạn của tôi không kính sợ Ông Giê-su, là Thiên Chúa, nhưng tôi, tôi kính nể và kính sợ Ngài lắm.

Nhìn sang Ông Giê-su, tôi thương và rất cảm phục tinh thần tự huỷ của Ngài. Tôi tin Ông sẽ chiến thắng tất cả, nên tôi không ngần ngại để nói với Ông: “Ông Giê-su ơi, khi ông vào Nước của ông, xin nhớ đến tôi!” (c.42). Các bạn biết không? Tôi đã xác tín lắm mới dám thốt lên như vậy đó. Tôi tin rằng Nước của Ông Giê-su sẽ là nơi bình an và hạnh phúc, là nơi mọi người sẽ được hưởng trọn niềm vui vĩnh cửu. Chính Ông Giê-su mới xứng đáng làm Vua của Nước đó, nên tôi mong được làm quân dân của Ngài. Tôi nhận ra Ông Giê-su đúng là Vua ngang qua thái độ tha thứ của Đức Giêsu trước kẻ thù, và thái độ bình an trước đau khổ. Các bạn thân mến, sở dĩ tôi mong ước Ông Giê-su ‘nhớ đến tôi’, là vì tôi tin rằng Thiên Chúa luôn trung thành giữ lời minh ước và lời hứa (Lc 1,54.72). Quả thật, khi Thiên Chúa nhớ một người, Ngài sẽ thi ân cho người đó (Cv 10,31; Tv 106,4).

Thật ngạc nhiên cho tôi mọi người ạ, Ông Giêsu không chỉ nhớ đến tôi khi Ngài vào Nước của Ngài, mà còn cho tôi ở với Ngài ngay hôm nay, khi Ngài nói: “Tôi bảo thật anh, hôm nay, anh sẽ được ở với tôi trên Thiên Đàng.” (c.43). Một món quà thật giá trị và tuyệt hảo mà tôi đã vinh dự được Ông Giê-su thưởng ban. Tôi thiết nghĩ, là con người không ai mà không có tội, có lỗi với Chúa và với tha nhân. Điều quan trọng là chúng ta nên khiêm tốn nhận ra cái giới hạn của con người, của lòng mình để tựa nép bên Lòng Thương Xót và sự Tha Thứ của Thiên Chúa ngang qua Đức Giê-su Ki-tô, Đấng cứu độ duy nhất. Quả thật, tôi thật sự hạnh phúc vì dù tôi là kẻ đầu trộm đuôi cướp, là kẻ đáng bị nguyền rủa và đáng bị giết chết bởi bao tội ác tày trời của tôi, nhưng Đức Giê-su, Vua muôn vua, Chúa các chúa đã bao dung, rộng lượng và thứ tha hết mọi tội lỗi cho tôi để tôi được hưởng hạnh phúc thiên đàng ngay hôm nay với Ngài. Thật vậy, Đức Giê-su thật sự xứng đáng là Đấng, là Vua vũ trụ, Vua Tình Yêu, Vua Thương Xót, là Vua đến trần gian để cho mọi người được sống và sống dồi dào. (x.Ga 10,10). Chúng ta hãy mau chạy đến để đón nhận sự dẫn dắt và cứu độ của Ngài hơn là sống kiêu căng, chai đá và tội lỗi ngập tràn.

Linh mục Phaolô Phạm Trọng Phương