1. Người dân Ukraine tạ ơn Chúa, cám ơn những người lính giải phóng họ

Khoảnh khắc mỉm cười, rạng rỡ nhẹ nhõm của người Ukraine khi họ ôm những người lính đã đẩy lùi lực lượng Nga gần Kharkiv khiến cả thế giới xúc động

Đoạn phim vui vẻ cho thấy những người phụ nữ giơ tay lên trời reo hò “Lạy Chúa tôim Lạy Chúa tôi”, trước khi nhào đến ôm hôn các binh sĩ Ukraine ở Kharkiv đã được chia sẻ trực tuyến khi cuộc phản công tiếp tục diễn ra.

Trong clip, đã được xem cả triệu lần, có thể thấy một phụ nữ mặc áo sơ mi xanh giơ hai tay lên trời dâng lời chúc tụng. Người phụ nữ thứ hai đến gần một người lính ngồi trên tường mặc đồng phục, áo vest đen và đội mũ bảo hiểm, ôm anh ta trước khi cô quay lại và tiếp cận một người lính khác.

Khi cuộc chiến ở Ukraine đánh dấu 200 ngày, quốc gia này đã giành lại các vùng rộng lớn ở phía nam và phía đông trong một cuộc phản công được mong đợi từ lâu đã giáng một đòn nặng nề vào Nga.

Được quay cách đây khoảng hai ngày, những người phụ nữ vui vẻ ôm hôn các chiến binh một cách nồng nhiệt ở Balakliia, một thành phố ở quận Izium, thuộc tỉnh Kharkiv.

Đoạn clip được chia sẻ bởi Walter Report, nơi phát trực tiếp các thông tin cập nhật về Ukraine.

Quân đội Ukraine đã chiếm được Kupiansk, một trung tâm đường sắt chính và cực kỳ quan trọng, và giờ cũng đã chiếm được thị trấn ngay phía bắc Kupiansk.

Cuộc phản công bắt đầu vào ngày 29 tháng 8 và lúc đầu tập trung vào khu vực phía nam Kherson, nơi bị quân Nga đã chiếm được trong những ngày đầu của cuộc xâm lược.

Tuy nhiên, ngay khi Mạc Tư Khoa đưa binh lính từ vùng Kharkiv đến tiếp viện cho Kherson, và chuyển quân sang Donetsk theo yêu cầu của Putin, Ukraine đã tiến hành một cuộc tấn công khác, có hiệu quả cao ở khu vực phía đông bắc Kharkiv.

Đối mặt với viễn cảnh một nhóm lớn lực lượng của mình bị bao vây, Mạc Tư Khoa đã ra lệnh rút quân khỏi Kharkiv, trong một sự thay đổi mạnh mẽ về chiến lược, đặt ra thách thức lớn nhất đối với Điện Cẩm Linh kể từ khi nước này tiến hành cuộc xâm lược vào ngày 24 tháng 2.
Source:Daily Mail

2. Huấn dụ của Đức Thánh Cha trong buổi đọc kinh Truyền Tin trưa Chúa Nhật 11/9

Chúa Nhật 11 tháng 9, Giáo Hội trên toàn thế giới cử hành Chúa Nhật thứ 24 Mùa Quanh Năm.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Luca.

Khi ấy, các người thu thuế và các người tội lỗi đều lui tới với Đức Giêsu để nghe Người giảng. Thấy vậy, những người Pha-ri-sêu và các kinh sư bèn xầm xì với nhau: “Ông này đón tiếp phường tội lỗi và ăn uống với chúng.” Đức Giêsu mới kể cho họ dụ ngôn này:

“Người nào trong các ông có một trăm con chiên mà bị mất một con, lại không để chín mươi chín con kia ngoài đồng hoang, để đi tìm cho kỳ được con chiên bị mất? Tìm được rồi, người ấy mừng rỡ vác lên vai. Về đến nhà, người ấy mời bạn bè, hàng xóm lại, và nói: ‘Xin chung vui với tôi, vì tôi đã tìm được con chiên của tôi, con chiên bị mất đó.’ Vậy, tôi nói cho các ông hay: trên trời cũng thế, ai nấy sẽ vui mừng vì một người tội lỗi ăn năn sám hối, hơn là vì chín mươi chín người công chính không cần phải sám hối ăn năn.

Hoặc người phụ nữ nào có mười đồng quan, mà chẳng may đánh mất một đồng, lại không thắp đèn, rồi quét nhà, moi móc tìm cho kỳ được? Tìm được rồi, bà ấy mời bạn bè, hàng xóm lại, và nói: ‘Xin chung vui với tôi, vì tôi đã tìm được đồng quan tôi đã đánh mất.’ Cũng thế, tôi nói cho các ông hay: giữa triều thần Thiên Chúa, ai nấy sẽ vui mừng vì một người tội lỗi ăn năn sám hối.”

Rồi Đức Giêsu nói tiếp: “Một người kia có hai con trai. Người con thứ nói với cha rằng: ‘Thưa cha, xin cho con phần tài sản con được hưởng.’ Và người cha đã chia của cải cho hai con. Ít ngày sau, người con thứ thu góp tất cả rồi trẩy đi phương xa. Ở đó anh ta sống phóng đãng, phung phí tài sản của mình. Khi anh ta đã ăn tiêu hết sạch, thì lại xảy ra trong vùng ấy một nạn đói khủng khiếp. Và anh ta bắt đầu lâm cảnh túng thiếu, nên phải đi ở đợ cho một người dân trong vùng; người này sai anh ta ra đồng chăn heo. Anh ta ao ước lấy đậu muồng heo ăn mà nhét cho đầy bụng, nhưng chẳng ai cho.

Bấy giờ anh ta hồi tâm và tự nhủ: ‘Biết bao nhiêu người làm công cho cha ta được cơm dư gạo thừa, mà ta ở đây lại chết đói! Thôi, ta đứng lên, đi về cùng cha và thưa với người: Thưa cha, con thật đắc tội với Trời và với cha, chẳng còn đáng gọi là con cha nữa. Xin coi con như một người làm công cho cha vậy.’ Thế rồi anh ta đứng lên đi về cùng cha.

Anh ta còn ở đằng xa, thì người cha đã trông thấy. Ông chạnh lòng thương, chạy ra ôm cổ anh ta và hôn lấy hôn để. Bấy giờ người con nói rằng: ‘Thưa cha, con thật đắc tội với Trời và với cha, chẳng còn đáng gọi là con cha nữa...’ Nhưng người cha liền bảo các đầy tớ rằng: ‘Mau đem áo đẹp nhất ra đây mặc cho cậu, xỏ nhẫn vào ngón tay, xỏ dép vào chân cậu, rồi đi bắt con bê đã vỗ béo làm thịt để chúng ta mở tiệc ăn mừng! Vì con ta đây đã chết mà nay sống lại, đã mất mà nay lại tìm thấy.’ Và họ bắt đầu ăn mừng.

Lúc ấy người con cả của ông đang ở ngoài đồng. Khi anh ta về gần đến nhà, nghe thấy tiếng đàn ca nhảy múa, liền gọi một người đầy tớ ra mà hỏi xem có chuyện gì. Người ấy trả lời: ‘Em cậu đã về, và cha cậu đã làm thịt con bê béo, vì gặp lại cậu ấy mạnh khoẻ.’ Người anh cả liền nổi giận và không chịu vào nhà. Nhưng cha cậu ra năn nỉ. Cậu trả lời cha: ‘Cha coi, đã bao nhiêu năm trời con hầu hạ cha, và chẳng khi nào trái lệnh, thế mà chưa bao giờ cha cho lấy được một con dê con để con ăn mừng với bạn bè. Còn thằng con của cha đó, sau khi đã nuốt hết của cải của cha với bọn điếm, nay trở về, thì cha lại giết bê béo ăn mừng!’

Nhưng người cha nói với anh ta: ‘Con à, lúc nào con cũng ở với cha, tất cả những gì của cha đều là của con. Nhưng chúng ta phải ăn mừng, phải vui vẻ, vì em con đây đã chết mà nay lại sống, đã mất mà nay lại tìm thấy.’”

Trong bài huấn dụ ngắn trước khi đọc kinh Truyền Tin, Đức Thánh Cha nói:

Anh chị em thân mến, chào anh chị em,

Tin Mừng của Phụng vụ hôm nay trình bày cho chúng ta ba dụ ngôn về lòng thương xót (x. Lc 15:4-32); Những dụ ngôn này được gọi như thế vì thể hiện tấm lòng nhân từ của Thiên Chúa. Chúa Giêsu kể những dụ ngôn này nhằm đáp lại những lời càu nhàu của những người Pharisêu và các kinh sư, họ nói: “Người này tiếp đón những người tội lỗi và dùng bữa với chúng” (c.2). Họ bị tai tiếng vì Chúa Giêsu ở giữa những người tội lỗi. Nếu đối với họ điều này gây tai tiếng về mặt tôn giáo, thì Chúa Giêsu, bằng cách tiếp đón những người tội lỗi và dùng bữa với họ, đã bày tỏ cho chúng ta thấy rằng Thiên Chúa chính là như thế: Thiên Chúa không loại trừ ai, Người muốn mọi người tham gia trong bữa tiệc của Người, vì Người yêu mọi người như con của Người: mọi người, không ai bị loại trừ, tất cả mọi người. Sau đó, ba dụ ngôn tóm tắt trọng tâm của Tin Mừng: Thiên Chúa là Cha và đến tìm kiếm chúng ta bất cứ khi nào chúng ta lạc lối.

Thật vậy, nhân vật chính của các câu chuyện ngụ ngôn, đại diện cho Thiên Chúa, là một mục tử đi tìm con chiên bị mất, một người phụ nữ tìm thấy đồng xu bị mất, và cha của đứa con hoang đàng. Chúng ta hãy xem xét một khía cạnh mà cả ba nhân vật chính này đều có điểm chung. Về cơ bản, cả ba đều có điểm chung, mà chúng ta có thể định nghĩa như thế này: bồn chồn vì thiếu thứ gì đó - cho dù là đang nhớ một con chiên, đang nhớ một đồng xu, đang nhớ một đứa con trai - cảm giác khó chịu khi thiếu một thứ gì đó, cả ba nhân vật chính của những câu chuyện ngụ ngôn này không thoải mái vì họ đang thiếu một cái gì đó. Rốt cuộc, cả ba người, nếu họ biết tính toán, có thể yên tâm: người chăn cừu đang bỏ lỡ một con cừu, nhưng anh ta vẫn còn tới chín mươi chín con khác - “lạc mất một con thì đã sao”; người phụ nữ thiếu một đồng xu, nhưng có chín đồng khác; và ngay cả người cha vẫn có một đứa con trai khác, ngoan ngoãn, cống hiến hết mình - tại sao lại nghĩ về người đã ra đi sống một cuộc đời phóng đãng? Tuy nhiên, có một sự lo lắng trong lòng họ - trong lòng người chăn chiên, người phụ nữ và người cha - về những gì còn thiếu: con chiên, đồng tiền, đứa con trai đã ra đi. Một người yêu thương quan tâm đến người mất tích, mong mỏi người vắng mặt, tìm kiếm người đã mất, chờ đợi người đã đi lạc. Vì Ngài muốn không ai bị lạc mất.

Thưa anh chị em, Thiên Chúa là như thế này: Ngài không “yên tâm” nếu chúng ta đi lạc khỏi Ngài, Ngài đau buồn, Ngài run rẩy trong bản thể sâu thẳm nhất của mình; và Ngài bắt đầu tìm kiếm chúng ta, cho đến khi Ngài đưa chúng ta trở lại trong vòng tay của Ngài. Chúa không tính toán thiệt hại và rủi ro; Ngài có trái tim của một người cha và một người mẹ, và đau khổ vì thiếu những đứa con thân yêu của mình. “Nhưng tại sao Ngài lại đau khổ nếu đứa con trai này là một tên vô lại, nếu anh ta đã ra đi?” Ngài đau khổ, Ngài rất khổ đau. Chúa đau khổ vì khoảng cách của chúng ta với Ngài và khi chúng ta lạc lối, Ngài chờ đợi sự trở lại của chúng ta. Hãy nhớ rằng: Thiên Chúa luôn mở rộng vòng tay chờ đợi chúng ta, dù chúng ta có thể bị lạc mất trong bất cứ hoàn cảnh nào trong cuộc sống. Như một Thánh Vịnh đã nói, Ngài sẽ “không chợp mắt ngủ yên cho đàng”, Ngài luôn dõi theo chúng ta (xem 121: 4-5).

Bây giờ chúng ta hãy nhìn lại chính mình và tự hỏi: chúng ta có noi gương Chúa trong điều này, tức là chúng ta có lo lắng về những gì còn thiếu không? Chúng ta có hoài niệm về những người đang mất tích, những người đã trôi dạt khỏi đời sống Kitô hữu không? Chúng ta mang trong mình sự bồn chồn nội tâm này, hay chúng ta đang thanh thản và không bị xáo trộn giữa chính mình? Nói cách khác, chúng ta có thực sự nhớ những người đang mất tích trong cộng đồng của chúng ta, hay chúng ta giả vờ và không để điều đó chạm đến trái tim của chúng ta? Tôi có thực sự nhớ những người đang thiếu trong cuộc sống của tôi không? Hay là chúng ta thoải mái với nhau, bình tĩnh và hạnh phúc trong nhóm của mình - “Tôi tham gia một nhóm tông đồ rất tốt…” - mà không có lòng trắc ẩn với những người ở xa? Đó không phải là một câu hỏi liên quan đơn thuần đến việc “cởi mở với người khác”, đó là Tin Mừng! Người chăn chiên của câu chuyện ngụ ngôn không nói, “Tôi có chín mươi chín con chiên khác, tại sao tôi phải lãng phí thời gian để đi tìm con chiên đi lạc?” Thay vào đó, anh ấy đã đi tìm. Sau đó, chúng ta hãy suy ngẫm về các mối quan hệ của chúng ta: tôi có cầu nguyện cho những người không tin, những người đã trôi dạt, những người cay đắng không? Chúng ta có thu hút những người xa cách qua phong cách của Thiên Chúa, đó là sự gần gũi, từ bi và dịu dàng không? Chúa Cha yêu cầu chúng ta phải quan tâm đến những đứa con mà Ngài nhớ nhất. Chúng ta hãy nghĩ về một người nào đó mà chúng ta biết, người gần gũi với chúng ta và có lẽ chưa bao giờ nghe ai nói rằng: “Bạn biết đấy, bạn quan trọng đối với Thiên Chúa”. “Nhưng tôi đang ở trong một tình huống bất thường, tôi đã làm điều tồi tệ này, điều kia…”. “Bạn là người quan trọng đối với Thiên Chúa”, hãy nói với anh ấy. “Bạn không tìm kiếm Người, nhưng Người đang tìm kiếm bạn”.

Chúng ta - những người nam nữ có trái tim bồn chồn - hãy bối rối trước những câu hỏi này, và cầu nguyện với Đức Mẹ, người mẹ không bao giờ mệt mỏi tìm kiếm và chăm sóc chúng ta, là những con cái của Mẹ.

Sau khi đọc kinh Truyền Tin, Đức Thánh Cha nói thêm như sau:

Ngày mốt, tôi sẽ lên đường thực hiện chuyến hành trình ba ngày ở Kazakhstan, nơi tôi sẽ tham gia Đại hội các nhà lãnh đạo của các tôn giáo truyền thống và thế giới. Đây sẽ là cơ hội để gặp gỡ nhiều đại diện tôn giáo và tham gia đối thoại với tư cách là anh em, là những người được truyền cảm hứng từ khát vọng hòa bình chung, hòa bình mà thế giới chúng ta đang khao khát. Tôi muốn gửi lời chào thân ái tới những người tham gia, cũng như các cơ quan chức năng, các cộng đồng Kitô giáo và toàn thể người dân của đất nước rộng lớn đó. Tôi cảm ơn vì sự chuẩn bị và công việc đã được thực hiện trong chuyến thăm của tôi. Tôi xin tất cả anh chị em đồng hành với lời cầu nguyện cho tôi trong chuyến hành hương đối thoại và hòa bình này.

Chúng ta hãy tiếp tục cầu nguyện cho người dân Ukraine, để Chúa có thể ban cho họ niềm an ủi và hy vọng. Trong những ngày này, Đức Hồng Y Krajewski, tổng trưởng Bộ Phục vụ Bác ái, đang ở Ukraine để thăm các cộng đồng khác nhau và làm chứng cụ thể về sự gần gũi của Giáo hoàng và Giáo hội.

Trong giờ phút cầu nguyện này, đối với tôi, thật thân thương khi nhớ đến Sơ Maria de Coppi, nhà truyền giáo dòng Comboni, bị giết ở Chipene, Mozambique, nơi sơ đã phục vụ với tình yêu thương trong gần sáu mươi năm. Cầu mong chứng tá của sơ ấy mang lại sức mạnh và lòng can đảm cho các Kitô hữu và tất cả người dân Mozambique.

Tôi muốn gửi lời chào đặc biệt tới những người dân Ethiopia thân yêu, những người hôm nay đón Tết cổ truyền của họ: Tôi xin cam đoan với anh chị em về lời cầu nguyện của tôi và cầu chúc mọi gia đình cũng như toàn dân tộc món quà hòa bình và hòa giải.

Và chúng ta đừng quên cầu nguyện cho các học sinh, những người sẽ trở lại trường học vào ngày mai hoặc ngày kia.

Và bây giờ tôi xin chào tất cả các bạn, những người Rôma và những người hành hương đến từ nhiều quốc gia khác nhau: các gia đình, các nhóm giáo xứ, các hiệp hội. Đặc biệt, tôi gửi lời chào đến các binh sĩ đến từ Colombia, nhóm đến từ Costa Rica và đại diện phụ nữ Á Căn Đình tại Diễn đàn Kinh tế Thế giới. Tôi chào những người trẻ tuyên xưng đức tin từ Cantù, các tín hữu từ Musile di Piave, Ponte a Tressa và Vimercate, và các thành viên của Phong trào Bất bạo động và những người trẻ của phong trào Immacolata.

Chúc anh chị em một ngày Chúa Nhật vui vẻ. Xin đừng quên cầu nguyện cho tôi. Chúc anh chị em bữa trưa ngon miệng và xin chào tạm biệt.
Source:Dicastero per la Comunicazione - Libreria Editrice Vaticana