93. KHÔNG CẦN CÁM ƠN

Có một người viết thư pháp không tốt, nhưng rất thích đi khắp nơi viết chữ cho người ta.

Một ngày nọ, nhìn thấy có người cầm một cái quạt trắng thì lại muốn đề chữ. Người ấy từ chối và quỳ xuống. Anh ta nói:

- “Bất quá ta chỉ viết cho ngươi vài chữ, không cần cám ơn”.

Người ấy cười đáp:

- “Tôi chỉ xin ông đừng đá cái quạt của tôi mà thôi !”

(Hi đàm lục)

Suy tư 93:

Ở đời, hai chữ cám ơn rất là cần thiết, nhưng có những có hạng người sau đây cảm thấy không xứng đáng để nhận hai chữ cám ơn:

- Các linh mục không muốn nhận hai chữ cám ơn, vì các ngài biết rằng, mình chỉ là một đầy tớ vô dụng của Thiên Chúa, và chỉ làm theo ý của Thiên Chúa mà thôi.

- Các tu sĩ nam nữ họ cũng không muốn nhận hai chữ cám ơn khi phục vụ tha nhân, vì họ đi tu là để phục vụ Đức Chúa Giê-su trong mọi người, nên họ cũng cảm thấy không xứng đáng để được cám ơn.

- Những người giàu có họ cũng không muốn nhận hai chữ cám ơn, vì tiền bạc họ bỏ ra giúp đỡ tha nhân không phải bởi họ mà có, nhưng Thiên Chúa ban cho họ để họ thay mặt Ngài mà giúp đỡ anh chị em.

Có hạng người không muốn dám nhận hai chữ cám ơn, thì cũng có hạng người bắt người chịu ơn phải cám ơn mình:

- Những người thích quyền lực thì cũng thích người khác cám ơn mình, để bày tỏ mình đã ban ân huệ cho họ.

- Những người thích khoe khoang thì cũng thích người khác cám ơn mình, để có dịp khoe khoang công đức mình đã làm cho người khác.

Hai chữ cám ơn thì luôn phải có trên môi miệng của người lịch sự, bởi vì nó biểu lộ nét văn minh và văn hóa của một con người.

Phải cám ơn Thiên Chúa khi người khác cám ơn mình, nhưng phải biết mắc cở trong lòng khi người khác cám ơn mình, lý do tại sao thì tất cả người Ki-tô hữu đều đã biết...

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)


--------

http://www.vietcatholic.org

https://www.facebook.com/jmtaiby

http://nhantai.info