NỖI BUỒN THỜI SỰ

Xem Hình

• Những ngày trăng đã qua, tôi không thể gửi gắm cảm xúc của mình vào nét đặc biệt của trăng – trăng tròn, trăng khuyết, trăng sáng, trăng yêu thương...- mà cảm thấy buồn khi trăng sục sôi theo dòng nước lũ, để lại nỗi buồn sâu thẳm trong lòng nhiều người trên đất Việt. Những ngày tháng mười dù bận việc riêng gia đình, tôi vẫn cảm nhận được nỗi buồn khi thời sự thế giới như bị lạc hướng, trên đường đi đến đích hòa bình. Những nhà lãnh đạo bỗng như những con rối quyền lực bị ma quỷ thao túng tâm lý một cách nghiệt ngã đến đáng thương, tạo kế hoạch cho những cuộc chiến vô nghĩa.

• Từ chiến tranh, kéo theo bao đau thương: những chàng trai trẻ phơi phới tuổi đời ngã xuống; những người phụ nữ ôm con với khuôn mặt đau thương tột cùng; nhiều gia đình bỗng chốc ly tan... chắc chắn là khuôn mặt Thượng Đế sầu buồn, còn những nhà lãnh đạo quốc gia coi đó như một ván cờ!

• Bên cạnh nỗi buồn chiến tranh là thời sự xã hội. Lòng tham - một yếu tố đang làm xáo trộn xã hội, nhấn chìm nhiều cuộc đời trong lao lý – đã khiến nhiều người phải suy nghĩ. Toàn những người trẻ tuổi bị bắt, từ hoa hậu đến giang hồ mà cả những người đã nghỉ hưu phải tra tay vào còng. Ngày trước, bà hàng xóm nói với má tôi: “Ối giời, tiền bạc thì từ quân tử đến kẻ cướp đều thích bà ạ!”. Rồi vừa buồn vừa bật cười khi thấy người ta chen chúc nhau mua vàng. Thế mới biết sự quyến rũ và sức mạnh của đồng tiền! May mà Thiên Chúa đã cho con người “rời khỏi thế gian” mà không mang được gì. Nhiều người cứ bảo: tiền bạc không mua được tình yêu! Cứ ngẫm mà xem, tiền bạc mua được tất cả, nếu mình làm chủ nó: tình yêu xem ra có phần bền vững nếu có tiền; nếu biết chia sẻ cho họ hàng thân thuộc thì tiền “mua được” sự yêu thương chan hòa; tình thân nơi giáo đường hay bè bạn, đồng nghiệp cũng đầy thêm nhờ sự rộng rãi, sẻ chia.

• TGP Sài Gòn vừa triển lãm phép lạ Thánh Thể, tôi buồn khi không thể đến đó rồi ghi nhận cảm xúc của mình vì người thân về thăm quê hương. Cũng vì bận rộn, tôi cũng chỉ hiệp dâng thánh lễ trực tuyến, mà thấy lòng bứt rứt vì “thiếu thốn Thánh Thể”, làm việc gì cũng thiếu khôn ngoan. Uống một ly cà phê, tôi boăn khoăn, mới “xa Chúa” ba tuần mà tôi đã như thế, vậy không hiểu sao những người giữ đạo cầm chừng, bỏ đạo thì tâm hồn họ khô khan, bụi bặm và u tối như thế nào? Có bứt rứt hay không? Giáo Hội có bao giờ “thống kê” những người đã có dấu ấn (rửa tội) của Chúa mà chẳng đến nhà thờ, giữ đạo hời hợt hay không? Rõ ràng các Giáo hội địa phương luôn cần tái truyền giáo cho những người nguội lạnh này. Tôi đang biết có những người như thế, khá nhiều, nên mới nặng lòng suy tư.

• Đầu năm học này, cháu tôi vào trường dòng của quí cha để học cấp ba. Tôi mừng và hồi hộp mong cháu trụ lại được nơi ấy; rồi là một người trưởng thành trong xã hội, có ích cho đời là được; cho dù là một “bố đời” chăm chỉ hay đặc biệt là một linh mục hiền lành. Hằng ngày, theo dõi tin tức, thấy các cháu thanh thiếu niên phạm pháp nhiều quá, tôi buồn. Ước gì, cứ hai giáo phận lại có một “trường dòng học phổ thông hợp pháp” như thế! Hơn 400 em ở trường dòng đó hẳn là niềm vui cho 400 gia đình, yên tâm làm ăn, sinh sống giữa thời điểm xã hội bất ổn này.

• Vừa qua, Đức Thánh Cha đã dâng thánh lễ phong thánh cho bảy chân phước. Ngồi trước màn hình rộng, màu đẹp trong phòng, tôi thấy Đức Thánh Cha thật thân quen. Niềm ao ước có đủ sức khỏe để đến nước Ý dự lễ phong thánh không còn ngấu nghiến tôi nữa. Đôi khi dự thánh lễ trực tuyến do Đức Thánh Cha chủ sự, tôi có được niềm vui thầm lặng khiến tôi ảo tưởng: mấy chục năm sau, một Đức Giáo Hoàng nào đó dâng lễ để tỏ lòng yêu mến những người đã từng yêu thương, chia sẻ trong công việc bác ái xã hội; có 50 vị được gọi là “Những Kitô hữu đáng mến”, rồi tên của tôi được xướng lên ở thứ 36...”, nghĩ đến đây, tôi bật cười về tham vọng của mình! Điều tôi tưởng tượng có xảy ra không khi bây giờ làm công việc bác ái – xã hội khó quá! “Nhiều con sâu” làm rầu nồi canh chứ không phải “một con”! Mạng xã hội lan rộng, phân hóa lòng người, suy nghĩ khác nhau dẫn đến đối nghịch; rồi công nghệ trí tuệ làm cho thật, giả lẫn lộn... Có lẽ không thể ồn ào thêm nữa mà phải cẩn thận, thầm lặng hơn.

• Trong năm nay, tôi được chúc thọ ba lần: đại gia đình mừng tôi đúng ngày sinh nhật; rồi đến Hội Cựu Giáo Chức Quận và Ủy Ban Nhân Dân Phường mới. Tôi vui nhưng cứ chạnh lòng khi nghĩ đến các cụ già không tiền, buồn phiền vì bệnh hoạn, u uất về con cháu...thôi thì xin dâng lên Chúa một lời cầu nguyện chung với niềm hy vọng mọi người được an vui cho dẫu xã hội đang ném vào lòng người những nỗi buồn có khi mênh mang, có khi xéo xắt.