Chúa Nhật 24 tháng Giêng, Giáo Hội cử hành Chúa Nhật thứ Ba mùa Quanh Năm với chủ đề “Anh em hãy ăn năn sám hối và tin vào Phúc Âm”. Tin Mừng theo Thánh Máccô thuật lại cho chúng ta biết hoàn cảnh Chúa kêu gọi các tông đồ đầu tiên như sau:

Sau khi Gioan bị bắt, Chúa Giêsu sang xứ Galilêa, rao giảng Tin Mừng nước Thiên Chúa, Người nói: “Thời giờ đã mãn và nước Thiên Chúa đã gần đến; anh em hãy ăn năn sám hối và tin vào Phúc Âm”. Đang lúc đi dọc theo bờ biển Galilêa, Người thấy Simon và em là Anrê đang thả lưới xuống biển, vì các ông là những người đánh cá. Chúa Giêsu bảo các ông: “Hãy theo Ta, Ta sẽ làm cho các ngươi trở thành những kẻ chài lưới người”. Lập tức các ông bỏ lưới theo Người. Đi xa hơn một chút nữa, Người thấy Giacôbê con ông Giêbêđê và em là Gioan đang xếp lưới trong thuyền, Người liền gọi các ông. Hai ông bỏ cha là Giêbêđê ở lại trên thuyền cùng với các người làm công, và đi theo Người.

Trong bài huấn dụ ngắn trước khi đọc kinh truyền tin từ thư viện của dinh Tông Tòa, Đức Thánh Cha nói:

Anh chị em thân mến, chào buổi sáng!

Đoạn Tin Mừng Chúa Nhật này (x. Mc 1,14-20) cho chúng ta thấy, sự “trao gậy chỉ huy” từ Gioan Tẩy Giả sang Chúa Giêsu, có thể nói như thế. Gioan là tiền hô của Ngài; thánh nhân đã chuẩn bị địa hình cho Ngài và dọn đường cho Ngài: bây giờ Chúa Giêsu có thể bắt đầu sứ mệnh của mình và loan báo ơn cứu độ hiện diện ngay bây giờ; Ngài là ơn cứu rỗi. Lời rao giảng của Ngài được tóm tắt trong những lời này: “Thời giờ đã mãn và nước Thiên Chúa đã gần đến; anh em hãy ăn năn sám hối và tin vào Tin Mừng” (câu 15). Thật đơn giản. Chúa Giêsu đã thẳng thắn không quanh co. Thông điệp của Ngài mời gọi chúng ta suy ngẫm về hai chủ đề thiết yếu: đó là thời gian và sự hoán cải.

Trong bản văn này của Thánh sử Máccô, thời gian được hiểu là thời gian của lịch sử cứu độ do Thiên Chúa thực hiện; do đó, thời giờ “đã mãn” là thời điểm mà hành động cứu độ này đạt đến đỉnh cao, được hiện thực hóa đầy đủ: đó là thời điểm lịch sử mà Thiên Chúa sai Con Ngài đến thế gian và Vương quốc của Ngài trở nên “gần gũi” hơn bao giờ hết. Thời gian cứu rỗi đã mãn vì Chúa Giêsu đã đến. Tuy nhiên, sự cứu rỗi không phải là tự động; ơn cứu rỗi là một món quà của tình yêu và được ban cho tự do của con người. Luôn luôn, khi chúng ta nói đến tình yêu, chúng ta nói đến tự do: một tình yêu không có tự do thì không phải là tình yêu; nó có thể là quan tâm, nó có thể là sợ hãi, nhiều thứ, nhưng tình yêu luôn luôn tự do, và vì là tự do, tình yêu đòi hỏi một phản ứng được đáp trả một cách tự do: ơn cứu rỗi kêu gọi chúng ta hoán cải. Vì vậy, ơn cứu rỗi có nghĩa là thay đổi não trạng - là hoán cải, thay đổi tâm lý - và thay đổi cuộc sống: không còn theo gương của thế gian nhưng theo gương của Thiên Chúa, là Chúa Giêsu; theo Chúa Giêsu, làm như Chúa Giêsu đã làm, và đã dạy bảo chúng ta. Đó là một sự thay đổi quyết liệt quan điểm và thái độ. Trên thực tế, tội lỗi – đặc biệt là tinh thần thế gian, giống như không khí, nó thấm vào mọi thứ - đã tạo ra một não trạng có xu hướng khẳng định bản thân chống lại người khác và chống lại Thiên Chúa. Điều này thật đáng kinh ngạc. Căn tính của bạn là gì? Và chúng ta thường nghe rằng căn tính của một người được thể hiện dưới dạng “đối lập”. Thật khó để diễn tả bản sắc của một người theo tinh thần thế gian bằng những hạn từ tích cực và phù hợp với ơn cứu rỗi: vì đó là sự chống lại chính mình, chống lại người khác và chống lại Thiên Chúa. Và vì mục đích này, não trạng tội lỗi, não trạng thế gian không ngần ngại sử dụng sự lừa dối và bạo lực. Đúng thế, lừa dối và bạo lực. Chúng ta thấy những gì xảy ra với sự gian dối và bạo lực: đó là lòng tham, ham muốn quyền lực chứ không muốn phục vụ, chiến tranh, bóc lột con người. Đây là tâm lý gian dối mà chắc chắn có nguồn gốc từ cha đẻ của sự dối trá, kẻ gian ngoan quỷ quyệt nhất, là ma quỷ. Nó là cha đẻ của sự dối trá, như Chúa Giêsu đã định nghĩa về ma quỷ.

Tất cả điều này bị bác bỏ bởi sứ điệp của Chúa Giêsu, Đấng mời gọi chúng ta nhìn nhận mình cần đến Thiên Chúa và ân sủng của Người; có một thái độ cân bằng đối với của cải trên đất; chào đón và khiêm tốn đối với người khác; cũng như nhận biết và hoàn thiện bản thân trong cuộc gặp gỡ và phục vụ người khác. Đối với mỗi người trong chúng ta, thời gian mà chúng ta có thể nhận được ơn cứu chuộc là ngắn ngủi: đó là thời gian tồn tại của chúng ta trên thế giới này. Nó rất là ngắn. Với nhiều người, có vẻ như thời gian ấy còn kéo dài lâu lắm. Tôi nhớ rằng tôi đã đi ban các Bí tích, Xức Dầu Bệnh Nhân cho một cụ già rất tốt, rất tốt, và trong giây phút đó, trước khi lãnh nhận Bí tích Thánh Thể và Xức Dầu Bệnh Nhân, cụ ấy đã nói với tôi cụm từ này: “Cuộc sống của tôi đã vụt qua”. Đây là cách chúng tôi, những người cao niên, cảm nhận rằng cuộc sống đã qua đi. Nó qua đi như bóng câu qua cửa sổ. Và cuộc sống là món quà tình yêu vô bờ bến của Thiên Chúa, nhưng cũng là lúc chúng ta chứng minh tình yêu của chúng ta dành cho Ngài. Vì lý do này, mỗi giây phút, mỗi giây phút hiện hữu của chúng ta là thời gian quý báu để yêu mến Thiên Chúa và yêu thương người lân cận, và nhờ đó tiến vào cuộc sống vĩnh cửu.

Lịch sử cuộc đời của chúng ta có hai nhịp điệu: một, có thể đo lường được, bằng giờ, ngày, năm; cái còn lại, bao gồm các giai đoạn phát triển của chúng ta: sinh ra, thời thơ ấu, thời niên thiếu, trưởng thành, già, chết. Mỗi giai đoạn, mỗi giai đoạn đều có giá trị riêng của nó, và có thể là một khoảnh khắc đặc biệt để gặp gỡ Chúa. Đức tin giúp chúng ta khám phá ra ý nghĩa thiêng liêng của những giai đoạn này: mỗi giai đoạn đều chứa đựng một lời kêu gọi cụ thể của Chúa, mà chúng ta có thể đưa ra một phản ứng tích cực hoặc tiêu cực. Trong Tin Mừng, chúng ta thấy Simon, Anrê, Giacôbê và Gioan đã trả lời như thế nào: họ là những người trưởng thành; Họ có công việc đánh cá, họ có cuộc sống gia đình. Tuy nhiên, khi Chúa Giêsu đi ngang qua và gọi họ, “họ liền bỏ lưới mà theo Người” (Mc 1,18).

Anh chị em thân mến, chúng ta hãy chú ý lắng nghe và đừng để Chúa Giêsu đi ngang qua mà không chào đón Người. Thánh Augustinô nói “Tôi sợ Chúa khi Người đi ngang qua”. Sợ cái gì? Thưa: Sợ không nhận ra Ngài, không nhìn thấy Ngài, không chào đón Ngài.

Xin Đức Trinh Nữ Maria giúp chúng ta sống mỗi ngày, mỗi giây phút là thời gian cứu độ, trong đó Chúa đi qua và kêu gọi chúng ta bước theo Người, mỗi giây trong cuộc đời chúng ta. Và cầu mong Mẹ giúp chúng ta chuyển đổi từ não trạng thế gian, từ những niềm say mê thế gian mà thực chất chỉ là những pháo hoa, sang tình yêu và sự phục vụ.

Sau khi đọc kinh Truyền Tin, Đức Thánh Cha nói thêm như sau:

Anh chị em thân mến, Chúa nhật này dành riêng cho Lời Chúa. Một trong những ân sủng tuyệt vời của thời đại chúng ta là việc tái khám phá Sách Thánh trong đời sống của Giáo hội ở mọi cấp độ. Chưa bao giờ mọi người có thể tiếp cận Kinh Thánh như ngày nay: bằng mọi ngôn ngữ và bây giờ ngay cả ở dạng nghe nhìn và kỹ thuật số. Thánh Giêrônimô, mà gần đây tôi đã nhắc đến vào dịp kỷ niệm 1,600 năm ngày mất của ngài, nói rằng những người bỏ qua Kinh thánh thì bỏ qua Chúa Kitô; những người phớt lờ Kinh thánh thì phớt lờ Chúa Kitô (xem trong Isaiam Prol.). Và ngược lại, chính Chúa Giêsu, Ngôi Lời đã hóa thành nhục thể, chết và sống lại, là Đấng khai mở tâm trí chúng ta để hiểu Sách Thánh (x. Lc 24:45). Điều này đặc biệt xảy ra trong Phụng vụ, nhưng cũng xảy ra khi chúng ta cầu nguyện một mình hoặc theo nhóm, đặc biệt là với Tin Mừng và với Thánh Vịnh. Tôi cám ơn và khích lệ các giáo xứ vì họ đã kiên định trong dấn thân giáo dục việc lắng nghe và làm theo Lời Chúa. Xin cho chúng ta đừng bao giờ thiếu niềm vui gieo Tin Mừng. Và tôi xin nhắc lại một lần nữa: cầu mong cho chúng ta có thói quen, xin cho chúng ta có thói quen luôn mang theo một cuốn Kinh Thánh nhỏ trong túi, trong cặp, để có thể đọc trong ngày, ít nhất là ba, bốn câu. Tin Mừng sẽ luôn ở với chúng ta.

Ngày 20 tháng Giêng vừa qua, cách quảng trường Thánh Phêrô vài mét, một người đàn ông Nigeria 46 tuổi vô gia cư tên là Edwin đã được tìm thấy chết vì giá lạnh. Câu chuyện của anh ấy được thêm vào với rất nhiều câu chuyện của những người vô gia cư khác gần đây đã chết ở Rôma trong cùng một hoàn cảnh bi thảm như thế. Chúng ta hãy cầu nguyện cho Edwin. Chúng ta hãy để lòng mình xúc động trước những gì đã Thánh Grêgôriô Cả đã nói trước cái chết của một người hành khất vì lạnh rằng ngày hôm đó sẽ không cử hành thánh lễ vì nó giống như Thứ Sáu Tuần Thánh. Chúng ta hãy nghĩ về Edwin. Chúng ta hãy nghĩ về những gì người đàn ông 46 tuổi này cảm thấy, trong sự lạnh lùng, bị mọi người, kể cả chúng ta, phớt lờ, bỏ rơi. Chúng ta hãy cầu nguyện cho anh ấy.

Chiều mai, tại Đền Thờ Thánh Phaolô Ngoại Thành, chúng ta sẽ cử hành Kinh chiều Lễ Thánh Phaolô Trở Lại, khi kết thúc Tuần Cầu nguyện cho sự Hiệp nhất Kitô giáo, cùng với đại diện của các Giáo hội và cộng đồng giáo hội khác. Tôi mời anh chị em tham gia trong tinh thần với lời cầu nguyện của chúng tôi.

Ngày hôm nay cũng là ngày kính nhờ Thánh Phanxicô Đệ Salê, đấng bảo trợ của các nhà báo. Hôm qua, Thông điệp cho Ngày Thế giới về Truyền thông Xã hội, có tựa đề “Hãy đến và xem,” đã được phổ biến. Truyền thông bằng cách gặp gỡ mọi người trong thực tại của họ. Tôi khuyến khích tất cả các nhà báo và các nhà truyền thông “đi và xem”, ngay cả những nơi không ai muốn đến, và làm chứng cho sự thật.

Tôi chào tất cả anh chị em được liên kết qua các phương tiện truyền thông. Một lời nhắc nhở và lời cầu nguyện cho những gia đình đang gặp khó khăn hơn trong giai đoạn này. Hãy can đảm, chúng ta hãy tiến lên! Chúng ta hãy cầu nguyện cho những gia đình này, và trong chừng mực có thể, chúng ta hãy là hàng xóm của họ. Và tôi cầu chúc anh chị em một ngày Chúa Nhật vui vẻ cho tất cả mọi người. Xin đừng quên cầu nguyện cho tôi. Chúc một bữa trưa ngon miệng, chào tạm biệt.


Source:Holy See Press Office