Quê mình thuở ấy,
Sau con nước “hăm ba tháng mười”,
Tất bật cho vụ mùa Đông Xuân xuống mạ.
Bọn trẻ chúng tôi,
Theo sau “bừa xốc”, “bừa răng” tranh nhau bắt cá.
Quần xăn quá gối,
Từng luống mạ xanh mẹ cấy trên đồng.
Gió xuyên bờ tre cùng giọt nắng xuân hồng,
Thi thoảng chiều về,
Lất phất hạt mưa phùn tươi xanh hàng dưa leo, luống cải.
Quanh mảnh sân quê,
Hàng vạn thọ mới trồng lá vương mùi ngai ngái.
Canh sao Tết nầy hoa nở đúng Mồng Một , Mồng Hai…

Rồi Tết ở quê tôi,
Vạn thọ nở đầy sân ngõ nhà ai,
Hoa mang sắc xuân từ đầu thôn cuối xóm.
Hoa nhoẻn miệng cười chào khách “đạp đất” nhà đến sớm,
Hoa nghiêm trang trên bàn thờ kính nhớ tổ tiên.
Hoa vàng tươi, rạng rỡ những nụ cười hiền,
Không chãnh chẹ, kiêu sa, chỉ một màu quê chân chất…

Khi chim én về, khi vạn thọ chớm bông là thấy Tết,
Nao nức lạ thường mùa Tháng Chạp quê tôi.
Râm ran khói lên, nhà ai đang “chạp mả” đây rồi,
Giữa đường lúa non xanh, bầy trẻ nhà ai khoe áo mới.
Chợ cuối năm, tiếng “trống ếch”, “trống chầu” nghe ơi ới,
Gạo nếp thơm, “đường muỗng” chờ bánh ít, bánh in.
Dẫu mái tranh nghèo miễn hoa nở tươi xinh,
Xuân vẫn thắm, vẫn nồng theo mùi hương vạn thọ.

Mùa xuân bây giờ,
Tìm lại chút màu hoa xưa sao quá khó,
Hoa chợ bán đầy
nhưng vạn thọ thưa vắng bên những đường quê.
Trời vẫn xanh, nắng vẫn đẹp, mà hình như én vẫn chưa về,
Không lẽ, chưa nghe thấy mùi hương và sắc vàng vạn thọ?

Sơn Ca Linh (Những ngày cuối năm Kỷ Hợi)