Chúa Nhật XXIX Thường Niên - Năm C

Bài đọc I, sách Xuất hành cho biết, Thủ lãnh Môsê, trong khi giữ vai trò trung gian giữa Thiên Chúa với đoàn dân mà ông được trao quyền lãnh đạo, một mặt luôn gắn bó bằng sự trung thành vâng phục Chúa, mặt khác luôn chuyển cầu cùng Chúa cho dân.

Sau khi xuất khỏi Ai cập, cuộc chiến đầu tiên là đối đầu với người Amalếch. Tin tưởng tuyệt đối quyền năng chiến thắng, tình yêu của Thiên Chúa, dù đôi tay hết sức rã rời, thủ lãnh Môsê vẫn kiên trì giơ cao gậy của Thiên Chúa mà cầu nguyện cho sự chiến thắng. "Ông Môsê giơ lên mãi, cho đến khi mặt trời lặn. Ông Giôsuê đã dùng lưỡi gươm đánh bại Amalếch và dân của ông ta".

Qua dụ ngôn bà góa nghèo nhẫn nại kêu xin giải oan cùng vị quan tòa bất lương - dù ông lần lựa mãi, cuối cùng mới chịu xử cho bà - Chúa Giêsu kêu gọi chúng ta hãy phó thác cho Thiên Chúa đời mình. Chúng ta cũng hãy liên lỉ cầu xin, hãy chân thành dâng lên Thiên Chúa lòng tin tưởng của mình.

Khác quan tòa bất lương, Thiên Chúa, Đấng giàu lòng xót thương, luôn bảo vệ, dung thứ, thấu hiểu nỗi lòng những ai cậy trông Người, sẽ đón nhận lời họ kêu xin. Người là Thiên Chúa nhân từ. Người không làm việc do "cảm tính" theo kiểu bất lương của loài người.

Dù vậy, Thiên Chúa không hứa ban mọi điều họ kêu xin, vì có khi những điều kêu xin ấy, không phải là điều tốt cho họ. Nhưng Người sẽ "minh xét cho họ", để ban trên họ những ơn cần thiết cho việc cứu rỗi chính họ.

Nhiều khi cầu xin mà không được đúng điều mình cầu xin, ta dễ cho rằng, Thiên Chúa câm lặng, vô cảm trước nỗi khổ đau, lời kêu cầu của con người.

Thật ra, công lý của Thiên Chúa không phải công lý loài người, lẽ khôn ngoan của Thiên Chúa không phải lẽ khôn ngoan mà loài người có thể thẩm định. Tư tưởng của Thiên Chúa không phải tư tưởng loài người. Quyền năng và tác động của Thiên Chúa vượt trên mọi tính toán, mọi dò thấu của loài người.

Vì thế, có một hiện thực lớn lao mà chúng ta từng có được sau mỗi lần cầu nguyện, nhưng ít ai ý thức, đó là:

- Đối diện với đau khổ, bất hạnh của anh chị em, chạy đến cùng Chúa, ta thấy mình gần gũi, thân thương, chu đáo, biết cách hành xử hơn, làm nhẹ nỗi lòng anh chị em. Cùng là người với anh chị em mà ta lại đủ sức làm lòng họ giảm u uất, giảm đớn đau, đó không là bằng chứng được Chúa nhận lời sao?
- Gặp những mảnh đời đầy thương tật (cả hai nghĩa: tâm hồn và thể xác), chạy đến cùng Chúa để hiến dâng họ, ta thấy lòng mình yêu mến, cảm thông và muốn gần gũi họ hơn.
- Nhận ra hạnh phúc của người này, cảm biết sự chịu đựng trước những bất hạnh của người kia, chạy đến cùng Chúa để tạ ơn, hay để cầu xin ơn can đảm cho họ, mà lòng ta như muốn thông chia cùng họ nỗi vui hay nỗi buồn.
- Đối với bản thân, khi gặp trắc trở, chạy đến cùng Chúa, ta thấy lòng lắng xuống, tâm hồn thư thái, nhẹ nhàn.
- Chạm phải nỗi đau, bị chống đối, chạy đến cùng Chúa, ta thấy mình được an ủi, được giải phóng, nếu không tất cả, thì cũng vơi nhiều những trĩu nặng.
- Cảm nhận sự đơn độc, sự bị bỏ rơi, sự bị hiểu lầm, chạy đến cùng Chúa, ta thấy mình đủ sức vượt qua.
- Bị cám dỗ, tội lỗi, hay thế lực chống Thiên Chúa lôi kéo, chạy đến cùng Chúa, ta thấy mình vững vàng, quyết tâm chống trả và chống trả quyết liệt hơn.
- Những khi bị bế tắc trong tương quan với anh chị em, trong hoàn cảnh bi thương, trong giới hạn suy nghĩ, chạy đến cùng Chúa, ta thấy mình sáng suốt hơn, hay bỗng dưng có lối thoát phía trước mặt...

Vậy phải luôn luôn xác tín rằng, sau khi cầu xin, mà ta đạt được tất cả những điều như trên, đó là bằng chứng Chúa đã "minh xét", đã nhận lời ta. Chúa không ban cho ta điều ta cầu xin, nhưng Chúa ban cho ta điều ta cần.

Chúa không ban điều ta cầu xin, nếu điều ấy không mang lại kết quả thiêng liêng, hoặc có nguy cơ tổn hại sự sống đời đời của ta, thì Chúa sẽ ban những ơn khác thay vào để ta trưởng thành, dễ đạt đến sự cứu rỗi, hợp thánh ý Chúa hơn.

Chúa Giêsu dạy hãy cầu xin liên lỉ, còn là cách Chúa mời gọi ta đi vào mầu nhiệm tình yêu của Thiên Chúa. Thiên Chúa yêu thương con người bằng tình yêu mà con người không thể hiểu thấu. Vì thế, không có tâm tình và thái độ nào xứng hợp hơn là phó thác cho Thiên Chúa chính cuộc đời mình, chính lời cầu xin của mình để tùy ý Chúa phân định.

Phó thác trong tay Thiên Chúa mọi sự theo gương Chúa Giêsu, là đón nhận ý muốn của Thiên Chúa, ngay cả khi trải qua nghịch cảnh, thất bại, khổ đau.

Phó thác trong tay Thiên Chúa theo gương Chúa Giêsu là vững tin, từ những mất mát, đổ vỡ, ngay cả từ tội lỗi và sự chết, Thiên Chúa vẫn có thể rút ra những điều tốt đẹp cho bản thân ta.

Cũng như Thủ lãnh Môsê kiên trì cầu nguyện mà chiến thắng quân Amalếch, cũng như bà góa nghèo, kiên trì kêu xin mà chiến thắng sự bất lương của vị quan tòa, ta hãy vững tin mạnh mẽ vào lời Chúa Giêsu dạy: "Thiên Chúa lại không minh xử cho những kẻ Người tuyển chọn hằng kêu cứu với Người đêm ngày mà khoan giãn với họ mãi sao?", mà kiên trì cầu nguyện trong tin yêu, phó thác đời mình cho Chúa, để tùy ý Chúa phân định cho ta.