Bạn ơi, bạn có biết chăng?
Trong khi bạn hưởng nệm chăn êm mình,
Thả hồn vào khúc nhạc tình,
Chìm vào giấc ngủ yên bình mộng mơ,
Ngoài kia, có những trẻ thơ
Lang thang khắp xó kiếm cơm lót lòng,
Và bao bà mẹ lưng còng,
Dãi dầu sương gió, gánh gồng quằng vai,
Lo âu không biết ngày mai,
Có tìm kiếm được đồng nào hay không,
Để con mình khỏi lông bông,
Khỏi mang thân phận long đong suốt đời.
Ngẩn ngơ, ngước mắt nhìn trời,
Để lùng, để ngóng ông trời ở đâu,
Có nhìn thấy kiếp ngựa trâu
Cứ đeo bám mãi không buông tha mình,
Để xin trời đoái thương tình,
Cho mình có sức kiếm tiền nuôi con.
Biết bao người nướng bia lon,
Còn mình chỉ kiếm tiền con, bạc đầu.
Biết bao người khóc vì giàu,
Còn mình cười có xì dầu, mắm nêm.
Bao người hoan lạc thâu đêm,
Con mình ngủ gật, thót tim, giựt mình.
Người ta thưởng thức nhạc tình,
Còn mình nhấm nháp cuộc đời hẩm hiu.

(Nghĩ đến người nghèo nhân dịp Mùa Chay-Hồn Việt)