Lá Thư Canada: Cảm Tạ Miền Nam

Canada đang đầu mùa xuân, đẹp lộng lẫy. Mỗi sáng thức dậy, nhìn ra vườn cây, tôi thấy một thảm xanh lá mạ non hiện ra trước mắt. Ôi cái mầu xanh lá mạ đẹp biết chừng nào. Tuần qua chúng tôi đã đi vào cái mầu xanh ấy. Chúng tôi đã đi Công Viên High Park. Đây là công viên lớn nhất và đẹp nhất Canada, các cụ ạ. Mùa xuân thiên hạ nô nức tới đây xem hoa anh đào. Tôi xin đôi dòng trình các cụ về cái công viên rộng hơn 160 mẫu anh này. Giải đất quý báu đây là món quà của một đại gia tên John Corby tặng cho thành phố Toronto năm 1876. Nó nằm về phiá tây. Vì rộng lớn như vậy nên nó được chia làm nhiều khu vực, nơi cho thể thao, nơi cho giáo dục, nơi cho thiếu nhi, nơi cho ẩm thực, nơi cho vườn cây, nơi cho hồ thiên nhiên, nơi trồng hoa. Chính chỗ này đã là nơi tiếp nhận 2.000 cây hoa anh đào của Nhật Bản tặng năm 1959. Nhật còn tặng cây anh đào 2 lần nữa, vào năm 1984 và 2001. Canada đã trồng 3 đợt anh đào vào 3 khu vực khác nhau. Bạn đến vào đầu mùa xuân thì bạn sẽ thấy hoa anh đào khắp nơi. Hằng ngày công viên High Park này tiếp rước không biết bao nhiêu du khách, ai cũng kè kè máy ảnh.

Tuần qua, trong số du khách này có phe liền ông trong làng An Lạc chúng tôi. Chắc các cụ sẽ hỏi tại sao làng An Lạc lại chia phe, lại có phe liền ông lại có phe liền bà. Thưa, đúng như vậy. Làng tôi mỗi lần họp là mỗi lần nhậu tiệc. Bao giờ các bà cũng xung phong vào bếp tíu tít giúp chủ nhân nấu cỗ và bầy cỗ, còn các ông, tự phong cho mình là các triết nhân quân tử, không được vào bếp nên đều ngồi ở phòng khách mà đấu chuyện. Vì nhiều chuyện hấp dẫn chỉ dành cho đàn ông, nếu nói ra trước mặt các bà thì sẽ bị la là chuyện tầm bậy, nên phe liền ông chúng tôi thỉnh thoảng nổi hứng kêu nhau đi nhậu riêng để được tự do nói các thứ chuyện mặn này. Nơi mà phe các nhà quân tử chúng tôi hay tới họp và nhậu là cái quán ở giữa công viên High Park, tên là ‘The Grenadier’. Quán này nấu các món tây. Món tây, uống rượu tây, nói các chuyện đông tây, đã lắm các cụ ạ. Chuyện mang tên ‘đông tây’ có nghĩa là các chuyện chính chị chính em bên Á đông, tức chuyện phe ta, phe VC, phe Tầu Cộng. Chuyện bên Tây tức là các chuyện bên Mỹ, bên Canada.

Tuần qua, sau khi đi ngắm ba vườn hoa anh đào, các nhà quân tử chúng tôi rủ nhau vào quán này. Đây là quán tây nên chúng tôi nhậu món tây, món điển hình nhất là món bí tết. Thịt bò bí tết ở quán này nó ngon cách gì. Chúng tôi uống rượu đỏ. Rồi rượu vào lời ra. Lời ra lần này toàn là lời bàn về việc VC bán nước cho Tầu. Ông ODP và ông H.O. đã rút iPad trong túi ra rồi bấm cho mọi người coi các hình ảnh phố xá ở tỉnh Bắc Ninh và Hải Phòng toàn du khách Tàu. Lại có cả tấm ảnh chụp một anh Tàu bán vé du lịch VN. Anh ta đeo ở lưng tấm quảng cáo viết chữ này: Viet Nam = Trung Quốc Thành’. Các cụ có hiểu ý nghĩa câu này không ? Thưa, ý anh ta muốn nói ‘Việt Nam là một thành phố của Trung Quốc’. Mẹ bố nó, láo quá.

Đặc biệt Ông ODP kể cho mọi người nghe tin mật vừa được phổ biến trên mạng, tin làm cho mọi người nghe xong đều giơ tay lên trời mà la: CSVN đốn mạt đến thế sao ! Đó là chuyện của Trịnh Xuân Thanh vừa phổ biến các tội phạm của bè lũ chóp bu Hà Nội ăn cắp tiền bán dầu thô ngoài biển. Vì Ông Thanh là chủ tịch hội đồng quản trị công ty dầu khí nên ông biết rất rõ việc này. Thì ra tầu các nước khi nhận xong dầu thô ngay tại các giàn khoan dầu, họ trả tiền tại chỗ. Bọn VC đem 70% về cho ngân sách, còn 30% thì chúng bỏ túi chia nhau. Vì chia nhau không đều nên bọn chúng đấu đá nhau. Việc này được dấu kín do lệnh từ thời Võ Văn Kiệt. Chỉ tính trong 10 năm Nguyễn Tấn Dũng làm thủ tướng, mỗi năm VN bán 20 triệu tấn dầu thô, chúng ăn cắp 30%, tức là khoảng 6 triệu tấn mỗi năm. Mỗi tấn giá trung bình khoảng 600 đô, như vậy bọn Nguyễn Tấn Dũng và Đinh La Thăng bỏ túi 36 tỷ đô. Tôi xin lặp lại: 36 tỷ đô la nha. Trịnh Xuân Thanh là người trong cuộc, biết rõ ngành ngọn, chắc tiền được chia cho anh ta về dầu khí cũng bộn lắm. Vì anh bị tố còn ăn cắp nhiều thứ tiền khác nữa, Thanh không chối tội, nhưng thấy tức quá vì bọn bay còn ăn bẩn hơn tao ngàn lần mà sao bọn bay dám tố tao. Nay Thanh trốn ở Âu Châu và thấy được an toàn nên Thanh mở miệng. Các cụ ơi, bọn CSVN bán đất bán biển, nay lộ thêm tội bán dầu thô bỏ túi, việc này ngoài sức tưởng tượng. Tầu Cộng biết rõ việc này cho nên VC không dám chống Tàu là thế. Tụi bay mà chống tao thì tao phổ biến cho toàn dân VN và thế giới biết cái kho tiền ăn gian ăn cắp của tụi bay, tụi bay có mà chạy đằng trời.

Anh John cũng rút trong túi ra một bài báo dài với tựa đề là ‘ Cuộc di dân khổng lồ có một không hai trong lịch sử: người Trung Hoa sang VN du lịch’. Hiện nay, lượng du khách TC sang VN qua cửa khẩu Móng Cái thuộc tỉnh Quảng Ninh đã tăng đột biến, khiến nơi đây ‘thất thủ’ vì tình trạng quá tải. Đoàn người TC xếp hàng đứng chờ ở cửa khẩu làm thủ tục nhập cảnh giống như Vạn Lý Trường Thành vậy. Bài viết được chứng minh bằng 3 tấm hình người Tàu xếp hàng chật kín mặt đường. TC chọn Quảng Ninh vì tỉnh này giống như một Việt Nam thu nhỏ. Nó có biển đảo, đồng bằng trung du, đồi núi, đặc biệt là giáp biên giới TC. TC đang bắt đầu thâu tóm VN theo nghị quyết 2020. Đồng bào ơi, một ngàn năm nô lệ giặc Tàu thứ hai đang bắt đầu...

Ông ODP góp thêm ý: Tôi cũng mới đọc được một bài trên mạng nói về ‘con đường tơ lụa mới’. TC công bố đã làm xong việc nối kết đường sắt, từ tỉnh Chiết Giang bên Tàu sang tới London bên Anh. TC đã mời mọc tùm lum khách khứa tới đại hội mừng Con Đường Tơ Lụa Mới này vào tháng 5. TC khoe đây là một sự kiện ngoại giao lớn nhất trong năm 2017 vì sẽ có ít nhất 110 nước đến tham dự trong đó có 28 nguyên thủ quốc gia. Nhưng kết quả vô cùng thê thảm, chỉ có duy nhất một lãnh đạo trong nhóm Thất Cường G7 là thủ tướng nước Ý trả lời tham dự mà thôi...

Mặc dù Trung Cộng cố gắng mô tả con đường tơ lụa mới này nhằm chia xẻ thành quả phát triển kinh tế cho mọi người ở mọi nơi, nhưng các nước đã nghĩ khác, đã biết ý đồ thâm sâu của TC là tuồn hàng rẻ bèo ra và chở xăng dầu về cho mình. Hiện nay ai cũng biết là TC rất thiếu dầu cho các nhà máy toàn quốc. TC cố chiếm Hoàng Sa và Trường Sa của VN là để lấy kho dầu ở dưới là thế.

Con đường tơ lụa này khác hẳn con đường tơ lụa của Trung Hoa cổ đại cách đây 2000 năm, lúc bấy giờ là trao đổi hàng hoá và văn hóa với tây phương. Lúc bấy giờ văn minh Trung Hoa là nhân bản, khai phóng, hàng hóa Trung Hoa là nghệ thuật như đồ gốm, lụa, giấy, thuốc pháo, địa bàn, là vốn qúy cho nhân loại, phục vụ Con Người.

Bữa nay có rượu nên các nhà quân tử chúng tôi đã miên man nhiều chuyện quá. Xin được trở về làng để ăn Bún Bò Huế. Đây lại là chuyện dài nữa.

Số là cuối tháng Tư vừa qua, sau khi đi dự lễ chào quốc kỳ VNCH ở trước quốc hội tỉnh bang Ontario về, chúng tôi đã biểu quyết là sẽ mừng lễ Các Bà Mẹ tại nhà Chị Ba Biên Hòa, và lần này xin Chị Ba cho ăn bún bò Huế. Nói thì nói thế chứ làm sao Chị Ba gốc Biên Hoà Saigon mà biết nấu bún bò Huế. Vì biết trong làng có 2 cô gốc Huế, Cô Tôn Nữ và Cô Cao Xuân, hai cô thuộc 2 dòng họ lớn ở kinh đô ngày xưa, hai Cô lại là bạn thân của Chị Ba, thế nào hai cô chẳng giúp. Quả đúng như vậy, hai cô đã xắn tay áo giúp Chị Ba nấu món quốc hồn quốc túy này. Cô Tôn Nữ bao giờ cũng cười hí hí rồi nói: Chỉ có món Bún Bò Huế của tụi em là có gốc thuần túy VN nha, chứ món phở bò tuy từ Hà Nội nhưng gốc ngoại lai vì có người cho là từ món xúp bò của Pháp hay từ món xáo trâu của Tàu, còn món hủ tiếu của Saigon thì rõ ràng gốc Tàu, hủ tiếu là tiếng Tàu mà.

Hai cô Huế và Chị Ba đã nấu món bún bò đãi làng ngon hết sức. Tôi thấy trên mạng có một bài viết về món này rất hay, tiếc là không rõ tác giả vì bài trên mạng không ghi gì cả. Rằng gốc tô bún bò là những cộng bún nằm trong tô thịt bò có nước xáo thịt bò mà không có thịt heo. Bên cạnh bún và thịt bò người ta thêm vào đó một miếng giò heo. Đây là cái bàn chân con heo đã cạo trắng, cái móng già đã được lấy đi. Miếng giò được chặt làm đôi, hoặc một khoanh tròn phần trên của móng. Xin nhớ đây là giò heo chứ không phải thịt heo, do đó tên tô bún này là bún bò giò heo chứ không phải bún bò thịt heo. Để nước xáo được trong người ta bỏ vào nồi một trái thơm và một ít nhánh sả, hai thứ này làm cho giò heo mau mềm mà vẫn dòn. Ngoài miếng giò heo, người Huế còn cho vào tô bún những miếng bắp chuối xắt lát và những cọng rau quế. Các thứ thịt trong tô bún bò không có mùi tanh mà có mùi béo ngậy, kích thích giác quan người ăn. Người Huế lại thích cay. Nồi nước bún bò trên mặt đỏ au vì ớt. Đã thế, trên bàn ăn, còn có thêm đĩa ớt sừng trâu hay ớt hiểm. Dân làng tôi vừa ăn vừa xuýt xoa vì nóng và vì cay. Chị Ba Biên Hoà cay rớm nước mắt, anh John ăn tô bún mà toát mồ hôi vì cái cay rất Huế này. Anh H.O. xin thêm điã giá sống, nhưng chủ bếp nhất định không cho. Hai cô Huế bảo: tô bún bò giò heo Huế chính thống không bao giờ có giá sống, anh không được mang chất Nam kỳ vào tô bún Trung kỳ này.

Rồi Cụ B.95 đòi nghe chuyện thời sự. Bèn có ngay. Chuyên viên thời sự là Anh John. Chuyện ngày 30 tháng Tư Đen, chuyện lễ chào quốc kỳ VNCH trước tiền đình quốc hội bang Ontario ngày 29/4, và trước tiền đình quốc hội liên bang Canada ở Ottawa ngày 1/5, cả 2 buổi lễ đều có nhiều dân biểu Canada tham dự. Các vị khách này đều choàng cờ vàng trên vai. Lần đầu tiên cờ vàng của chúng ta được kéo lên cột cờ chính thức của quốc hội Canada. VC có toà đại sứ ở đây nhưng các quan phải nín khe.

Ngoài ra, thượng tuần tháng Năm Toronto có buổi ra mắt 2 cuốn sách mới do Học Viện Công Dân tổ chức. Sách mới thứ nhất là cuốn Pháp Luật của Platon do dịch giả nổi tiếng quốc tế Đỗ Khánh Hoan, và cuốn thứ hai là Luận Thuyết Thứ hai về Chính quyền của John Locke do dịch giả thông thái Nông Duy Trường. Đây là 2 tác phẩm lớn của thế giới. Hai dịch giả là hai nhân vật sáng giá trong cộng đồng VN. GS Đỗ khánh Hoan là giáo sư trưởng ban Anh văn của Đại Học Văn Khoa ngày xưa. GS Nông Duy Trường là chủ tịch của Học Viện Công Dân bên Hoa Kỳ. Các sách dịch của hội này được giới trí thức ở VN rất trân qúy và họ đã xin in lại ở VN. Các cụ biết không, cuốn Pháp Luật của Platon viết cách đây 2400 năm, là nền móng cho kho tàng triết học thế giới. John Locke là một nhà vật lý và một nhà tư tưởng lớn của thế giới triết học, ông sinh năm 1632 tại Anh. Những điều căn bản trong Bản Tuyên Ngôn Đôc Lập Hoa Kỳ năm 1776 và Hiến Pháp Hoa Kỳ có gốc từ các ý tưởng của John Locke và Platon.

Đó là tin thời sự nổi về cộng đồng VN. Còn tin nước Canada thì sao ? Tin nổi bật nhất là vua Trump bên Mỹ đang có ý định tăng thuế nhập cảng đánh vào các loại gỗ mềm và các sản phẩm thực phẩm của Canada có liên hệ tới sữa. Canada tỏ ra bất bình về 2 việc này. Chưa biết quyết định cuối cùng về tăng thuế sẽ ra sao. Xin các cụ bên Hoa Kỳ nhớ nha, bộ bàn ghế ở phòng ăn của qúy vị có thể làm bằng gỗ Canada đấy nha, ly kem quý vị đang ăn có thể làm từ sữa Canada đấy nha.

Còn một tin sốt giẻo nữa là ông Emmanuel Macron vừa đắc cử Tổng Thống Pháp. Vua Macron còn rất trẻ, mới 39 tuổi, còn bà vợ Brigitte Trogneux những 63, cách nhau 24 tuổi. Già trẻ không sao, ‘Yêu nhau ai tính tuổi bao giờ’, lời thơ của thi sĩ Vũ Hoàng Chương thật là đúng với Vua Macron. Khẩu hiệu của Vua là ‘ Tiến lên’ mà. Xin chúc đồng bào VN bên Pháp hạnh phúc với tân chính sách của tân vương.

Tin thời sự thì nhiều lắm. Riêng tôi, tôi hay đi tìm cái vui trong các tin thời sự. Tháng này có 2 tin làm tôi cười: Tin thứ nhất là cuối tháng Tư vừa qua một thiếu nữ ở Halifax bang Nova Scotia ở miền đông Canada, khi đang đi chợ ở siêu thị Superstore thì thấy đau bụng. Cô liền chạy vội vào nhà vệ sinh, không ngờ cô chuyển bụng và đã đẻ con ngay trong bồn cầu. Giám đốc siêu thị nghe tiếng la hét liền chạy vào và thấy việc sinh đẻ đang diễn ra. Ông và nhân viên đã giúp phần sơ khởi và sau đó xe 911 đã chở hai mẹ con vào bệnh viện hộ sản. Ban giám đốc siêu thị cho biết họ sẽ tổ chức một tiệc mừng khi hai mẹ con xuất viện, và cả năm 2017 này em bé sẽ được siêu thị tặng tã lót miễn phí.

Chuyện thứ hai là chuyện cô gái nghịch ngợm ở Toronto. Chuyện xảy ra cũng cuối tháng Tư đen. Một cô gái trẻ, đi qua khu xây cất, thấy cái ròng rọc cô bèn leo lên chơi và bấm máy. Không ngờ cái ròng rọc đã đưa cô lên cao ngang tầm lầu thứ 20. Cô bỗng sợ hãi và khóc thét lên. Cảnh sát phải mời xe chữa lửa tới. Họ đã phải dùng xe cần cẩu mới đưa được cô xuống đất an toàn. Vì Cô đã đung đưa trong gió 4 tiếng đồng hồ nên Cô được đưa đến bệnh viện xem xét, và sau đó cô được về nhà. Nhưng cảnh sát cho biết cô sẽ bị phạt vì tội phá phách. Con gái Canada nghịch thế đấy quý cụ ạ.

À, tôi còn tin thứ 3 nữa, rất Canada. Là hiện nay Canada đang sắp vào mùa hè. Tại một nông trại gà ở Calgary miền tây, có hai mẹ con bà Megan Wylie là chủ trại. Hai mẹ con thường thấy cứ mùa hè là nhiều người hay đến trại mua trứng gà, họ không mua nhiều mà chỉ mua vừa đủ ăn trong hai ba ngày, họ bảo trứng tươi mới bổ. Hai mẹ con liền nảy ra sáng kiến là cho thuê gà đẻ. Sẽ có chuồng gà và thức ăn cho gà kèm theo. Bạn có thể thuê hai con gà. Mỗi ngày bảo đảm gà sẽ đẻ hai quả trứng. Bạn có thể thuê gà cho đến tháng 10 khi trời vào thu. Cụ nào muốn nghe tiếng gà cục tác khi nó đẻ xong, trong năm con gà này, xin ghé Calgary, hỏi trại cô Wylie nha.

Kể đến đây xong thì anh John xin hết phần tin thời sự. Cụ B.95 lắc đầu chưa chịu. Cụ lên tiếng hỏi: Thế còn chuyện cười của tôi đâu ?

Anh John chưa kịp lên tiếng thì anh H.O. nói ngay: Bữa nay ăn món bún bò Huế thì phải kể chuyện Huế. Tôi có một chuyện về việc này. Rằng có một buổi trại dành cho con trai để đi làm việc thiện. Buổi sáng đầu tiên anh trưởng trại thổi còi tập họp và hỏi đã đủ mặt mọi người chưa để bắt đầu việc xúc cát làm đường. Trại trưởng nói: ‘ Các anh đã đủ chưa, nếu đủ rồi thì đi xúc cát’. Cả bọn con trai nghe xong liền cười bò ra, mãi không thôi, vì anh trại trưởng là người Huế, nói giọng Huế. Tiếng ‘đủ’ và ‘xúc cát’ lọt vào tai bọn con trai có máu xấu đã hóa thành tiếng tục. Cụ B.95 nghe đến đây, thấy mọi người cười ha hả thì cụ ngơ ngác hỏi Cô Huế Cao Xuân: Nghĩa là sao ? Cô cười hi hi rồi trả lời Cụ: Bác đừng nghe chuyện này, chuyện tục và mặn đấy bác ạ !

Để không khí trở lại thanh tao thánh thiện, ông ODP nói: Ngày xưa tôi đóng quân ở Huế, có đến ăn bún bò Mụ Rớt. Quả là ngon. Chỉ tiếc rằng sau 1975, chồng bà Rớt bị VC giết vì tội vợ chồng mụ đã dám nấu bún bò ngon nuôi bao nhiêu bọn ngụy. Nhưng thôi chuyện Huế như vậy đủ rồi. Nhân dịp 30 tháng Tư Đen, tôi nhớ tới bài thơ của nhà văn Phan Huy ‘ Cảm tạ Miền Nam’ hay quá xá. Phan Huy là một nhà thơ có tiếng ở Miền Bắc. Sau 1975 ông có dịp vào Miền Nam, ông đã xém té ngửa khi thấy Miền Nam vô cùng rực rỡ. Giống y như nhà văn Dương Thu Hương, ông đã mở mắt. Ông thấy Miền Nam không tồi tệ xấu xa như Bác và Đảng dạy, không phải Miền Bắc đã giải phóng Miền Nam, mà ngược lại. Tôi định chỉ trích mấy câu nhưng vì mọi câu trong bài thơ đều hay cả, nên xin đọc hết cho cả làng nghe.

Đã từ lâu tôi có điều muốn nói

với Miền Nam, miền đất thân quen

một lời cảm ơn tha thiết chân tình

của miền Bắc xứ ngàn năm văn vật.

Tôi đã vào một xứ sở thần tiên

Nếp sống văn minh, dân khí dịu hiền

Cơm áo no lành, con người hạnh phúc

Tôi đã ngạc nhiện với lòng thán phục

Mở mắt to nhìn nửa nước anh em

Mà Đảng bảo là bị lũ ngụy quyền

Áp bức, đọa đầy, đói ăn khát uống.

Trước mắt tôi, một miền Nam sinh động

Đất nước con người dân chủ tự do

Tôi đã khóc ròng đứng giữa thủ đô

Giận Đảng, giận đoàn bao năm phỉnh gạt !

Cảm tạ Miền Nam !


Mong các cụ chép bài thơ này rồi trao cho con cho cháu nha.

TRÀ LŨ

Lời NXB: Hiện nay kho sách Trà Lũ chỉ còn 3 cuốn: 300 Cười + 400 Cười + Đất Quê Hương2 gồm 26 chuyện phiếm, tất cả đầy tiếng cười. Độc giả muốn mua cho mình hay làm quà cho thân nhân, xin liên lạc: petertralu@gmail.com