TƯỞNG EM MỘT CÀNH HOA SIM TÍM

(Kỷ niệm 38 năm cuộc “xâm lăng bắc biên” : 17/2/1979-17/2/2017)
Kính dâng hương hồn những cô gái Lạng Sơn đã nằm xuống trên những đồi sim nhuộm máu
 
Đất nước tôi,
Từ lâu lắm vẫn ưa màu hoa tím,
Màu nhớ nhung, màu da diết tình yêu.
“Tím cả chiều hoang”[1], “lau lách đìu hiu”[2],
Tím lối em đi [3], tím từng trang sách [4]…
 
Có ai lên nương đồi phía bắc,
Có ai qua sướn dốc Tây nguyên,
Sẽ thấy những con đường tím ngát hoa sim,
Thấy mùa xuân dịu dàng nghe rất lạ !
 
Hoa sim ấy e ấp sau cành lá,
Như dáng xuân em đâu đó sau hè,
Không rộn ràng không vồn vã xum xuê,
Màu áo tím chân quê mà hồn hậu.
 
Đất nước tôi,
Đã qua bao mùa xuân đẫm máu,
Mùa xuân 79
Những đồi sim thành bãi trận kinh hoàng,
Hoa tím dại loang máu đỏ miên man,
Hoa sim héo bên xác em gục chết !
 
Màu tím hoa sim mang nỗi buồn da diết,
Dấu thời gian có biền biệt đi qua,
Tưởng về em ta ngắt một cành hoa,
Em về nhé, một cành hoa sim tím !
 
Sơn Ca Linh


[1] Lời trong bài hát “Những đồi hoa sim” của nhạc sĩ Dzũng Chinh.
[2] Gợi ý trong 2 câu thơ : Đôi bờ lau lách đìu hiu tím, Gom buồn lên ngọn gió heo may...trong bài thơ “Trời đã vào thu” của Ngô Văn Phú.
[3] Gợi ý trong 2 câu thơ : Con đường em về ban trưa, Hoa tím nghiêng nghiêng đợi chờ…trong bài thơ “Hoa tím ngày xưa” của Cao Vũ Huy Mên.
[4] Gợi ý từ 2 câu thơ : Bây giờ mực tím thôi vương, Mùa thi đã vãn, sân trường vắng hiu…trong bài thơ “Mực tím” của Nguyễn Sĩ Đại.