Sáng nay tôi lên Yahoo đọc tin tức trên ấy có một tin buồn đáng để chúng ta suy nghĩ. Một ông Mỹ trắng trước đây từng ở trong quân đội (Marine), và cũng từng có chút danh tiếng do ông tạo nên tên tuổi, nơi ông bây giờ đang cư ngụ. Sáng nay cảnh sát họ phát hiện có 5 tử thi, trong đó có cả ông. Cảnh sát tình nghi rằng chính ông đã bắn bốn người kia, rồi ông đã tự bắn ông chết. Bốn người bị ông bắn chết đó là một bé gái 16 tháng tuổi, mẹ của đứa bé 23 tuổi, bà của đứa bé 47 tuổi, và một đàn ông 24 tuổi. Chuyện trên Yahoo mà chúng ta thường đọc tin tức hằng ngày trên ấy, chuyện tương tự như thế này, gần đây không phải là ít.

Khi đọc những tin tức tương tự là thường một người đi tìm những người khác để bắn và sau đó tự tử, chúng ta có đặt câu hỏi là tại sao lại có những trường hợp thương tâm không thể tránh được như thế này hay không?. Cái gì đã làm cho con người nóng giận tới độ không tự chủ được chính mình?. Có người thì vợ quá ghen nên đã giết chết nhân tình của ông và con riêng của ông. Như chuyện quẫn trí của một ông Mỹ trắng đã giết chết 7 người tại một tiệm Salon nơi vợ cũ của ông đang làm việc ở Seal Beach, Ca. chẳng hạn. Rồi thì chuyện của cô Hudson, đã bị chồng cũ trở về và bắn chết cả gia đình của cô như lời của người chồng cũ đã hăm dọa nếu cô bỏ anh ta. May mắn cho cô là hôm ấy cô không có nhà.

Những chuyện như thế này có phải làm cho chúng ta cũng buồn lắm hay không?. Phạm tội không chưa đủ. Chửi bới người cũng cảm thấy chưa đủ. Làm nhục và chà đạp trên con người cũng không đủ và không thỏa mãn. Phải đưa đến chuyện giết nhau thì con người mới cảm thấy thỏa mãn hay sao, rồi thì ra sao thì ra?. Có người chết nhát vì không muốn vào lao tù, thì tự tử theo để được thỏa mãn cách riêng của mình. Nhưng có người thì muốn thỏa mãn cách lâu dài để mỗi lần nghĩ tới thì cho mình cái sướng là được trả thù, dù có ngồi tù suốt cuộc đời còn lại của họ. Nhưng có phải nếu chúng ta nhìn vào từng chuyện một, chúng ta chắc chắn rằng, thành phần giết người họ không có Chúa trong cuộc đời.

Nếu thế chẳng lẽ trong chúng ta ai cũng có thú tính?. Thưa chắc rằng phải có! Cái thú tính ấy được tỏ lộ ở tùy từng người biết tự kềm chế tự kiểm soát chính mình. Tùy theo nhẹ hay nặng trong mọi tình huống mà chúng ta phải đối mặt mọi ngày trong cuộc sống của chúng ta. Cái thú tính ấy tình thật mà nói thì chẳng có ai giỏi hơn ai cả!. Có người bộc trực thì họ phải làm gì trả lại liền ngay lúc ấy, vì nếu không họ sẽ ăn không ngon và ngủ không yên. Có người bậm trợn hơn thì liền xăn tay áo mà cho nhau vài cú đấm. Có người thâm thì hơn thì để dành cái thù ấy sẽ trả trong 10 năm cũng không muộn. Và sau cùng là những con người có vấn đề tâm lý bị loạn từ thuở còn bé. Họ có rất nhiều vấn đề mà được gọi là có bệnh tâm thần. Bệnh này thường xuất phát từ chính nơi gia đình của họ và rất thường xẩy ra ở tuổi còn niên thiếu.

Gia đình lủng củng thường chứng kiến cảnh người cha hành hung mẹ của mình và đánh đập anh chị em của nó, và chính nó. Chứng kiến cảnh cha nhậu say xỉn rồi đi đánh bài cả ngày, về nhà là khảo tiền mẹ nó, nếu không có thì gặp ai là thượng cẳng tay và hạ cẳng chân ngay. Khi còn nhỏ chúng con nít hay bị ăn hiếp suốt quãng đời học trò của chúng, mối thù này chúng hứa lớn lên sẽ phải trả. Có những đứa con nít đã tự lập sống ngoài chợ đời suốt từ thuở nhỏ cho đến tuổi trưởng thành, không người dậy dỗ, không có được người thân, và không có ai thương yêu dòm ngó chúng cả! Và vì bao nhiêu lý do khác nữa!????.

Nhưng còn chúng ta là những con người được gọi là rất bình thường. Cảm tạ Chúa có được cuộc đời sung sướng an lành, có đủ cha lẫn mẹ, gia đình, và có tất cả! Thì sao??. Chúng ta có bình thường lắm không?. Có thú tính không? Có hiếp đáp ai không? Có chà đạp ai không? Có vì danh lợi mà thanh toán lẫn nhau một cách rất mưu mô hay không?. Như khéo ném đá giấu tay vậy đó!. Quả thật khi con người chúng ta thiếu vắng bóng Chúa thì ai cũng có thú tính cả!. Chắc hẳn dưới mắt Chúa tất cả chúng ta đều là những con thú dữ. Nếu có, hẳn đó là sự sống còn tự trong con người của chúng ta. Sự sống còn đó mới giúp chúng ta ra đời mà không sợ ai?. Ai mà không muốn tranh dành để có được miếng ăn ngon?. Ai mà không phải tranh dành để được có cái ghế tốt?. Ai mà không muốn tranh dành để được chức vụ cao cả, có người hầu kẻ hạ, để đi đâu có người sách cặp và che dù?.

Thiết tưởng là con người ai ai cũng phải vậy thưa có phải?. Nhưng vì sự sinh tồn của con người thì đâu là lẽ phải và đâu là vừa phải, còn chừa một chút gọi là hy sinh cho đồng loại?. Và đâu là theo Lời Chúa dậy???. Là con cái Chúa thì ai trong chúng ta cũng sợ bị tội và sợ không tìm ra Nước Trời. Có lẽ thế mà chúng ta cũng cố gắng siêng năng tìm đọc Lời Chúa hơn! Vì Lời Chúa là đèn soi cho tất cả chúng ta dõi bước. Vì Lời Chúa là mẫu mực, là khuôn vàng thước ngọc, giúp chúng ta neo theo. Vì Lời Chúa sẽ thấm nhuần và đi sâu vào tim óc của chúng ta. Vì Lời Chúa sẽ giúp chúng ta bớt đi thú tính, sửa đổi chính mình. Và chính nhờ Lời Chúa mà nhựa của Thân Cây (Giêsu) sẽ làm cho cành cây (chúng ta) có tràn đầy nhựa sống. Do đó cành mới đâm lá, trổ nụ, ra hoa, và kết trái. Nhờ nhựa (tình yêu Giêsu) của Thân Cây mà cành sẽ cho ra trái ngon ngọt, nặng trĩu, và chi chít. Amen.