CHÚA NHẬT 2 MÙA VỌNG (B)
Isaia 40: 1-5, 9-11, 19b; 4: 2b-7; Tv 85; 2 Phêrô 3: 8-14; Maccô 1: 1-8

Mới đây tại phi trường, một bà mẹ và đứa con hai tuổi ở cùng với các hành khách chúng tôi khi chờ lên máy bay. Đứa bé nghịch ngợm đã chạy vấp vào chiếc cặp của một thương gia. Cậu bé đã té đập đầu xuống sàn và đau đớn hét to đến nỗi nhiều người trong chúng tôi cùng la lên một tiếng “aaa..!” đầy thương cảm. Nhưng chẳng ai trong chúng tôi xót xa cho bằng bằng mẹ của cậu bé. Bà ẵm đứa bé lên, ôm chặt lấy con, hôn lên chỗ bị thương trên trán của con mình và không ngừng nói: “nào, nào, mẹ đây mà”. Đứa bé càng khóc, bà lại càng nói những lời vỗ về an ủi này: “không sao, mẹ đây mà”.

Khi nghe bài đọc trích sách ngôn sứ Isaia hôm nay, tôi chợt nhớ đến hình ảnh người mẹ trẻ và đứa con bị thương này. Nếu quý vị định lập một danh sách về những đoạn Cựu Ước có những lời an ủi nhất thì chẳng phải bài đọc hôm nay được xếp vào tốp 5 hay tốp 10 đó sao? Bài đọc này nói đến tình thương dịu dàng Thiên Chúa dành cho con cái bị đánh bại và bị thương tích mà Thiên Chúa đã sinh ra và dưỡng nuôi. Chương 40 là một phần trong Isaia mà người ta gọi là “Isaia đệ nhị” và nó được viết cho dân Israel bị lưu đày ở Babilon. “Isaia đệ nhất” (chương 1-39) nhằm cảnh cáo dân ở Giêrusalem về những điều sắp xảy ra nếu họ không thay đổi đường lối của mình. Họ đã không nghe, đã bị lưu đày và khi đó, ở nơi khốn cùng, Thiên Chúa nói với họ bằng lời lẽ dịu dàng. Thiên Chúa giống như người mẹ trẻ ẵm đứa con bị thương lên, hôn nó và nói những lời vỗ về yêu thương: “nào, nào, mẹ đây mà”.

Dân Dothái đã bị cầm tù và Thiên Chúa chúng ta sẽ giải thoát họ. Họ tưởng Thiên Chúa đã bỏ rơi họ, nhưng Người vào nơi khốn cùng của họ. Các lệnh truyền được ban ra: một con đường bằng phải được hoàn thành và trên con đường đó Thiên Chúa sẽ đến dẫn đưa dân về quê hương. Con đường sẽ được làm cho bằng phẳng vì các lữ khách sẽ mệt mỏi và kiệt sức sau một thời gian dài bị lưu đày. Những người trên đường sẽ thấy dân trở về Giêrusalem và biết rằng đây chính là công trình của Thiên Chúa. “Bấy giờ vinh quang của Đức Chúa sẽ được tỏ hiện và mọi người phàm sẽ cùng được thấy…” Ngoài Thiên Chúa, ai có thể thực hiện được công cuộc giải phóng vĩ đại này?

Vào thời điểm cuối năm này, nhiều người trong chúng ta có thể cần ít lời an ủi. Sự nhộn nhịp và hối hả của kỳ nghỉ chỉ làm tăng thêm sự cô độc, buồn chán và mất mát, những khó khăn về tài chánh và sự chán trường. Thái độ vui vẻ bên ngoài và những mong chờ dâng tràn không mang đến sự an ủi, có chăng chỉ khoét sâu thêm cảm giác sống trong lưu đày. Ngôn sứ Isaia mang đến cho chúng ta niềm hy vọng trong mùa này khi chúng ta nghe của ông hứa rằng Thiên Chúa đang đến với chúng ta trong lưu đày để giải thoát chúng ta. Hành trình này có thể sẽ kéo dài, nhưng nếu có Thiên Chúa luôn bên cạnh, chúng ta sẽ không bỏ cuộc hay ngã quỵ trên đường.

Trong một hội nghị Kinh thánh gần đây, một người đã kể cho chúng tôi về một quá khứ nghiện ngập của ông. Ông đã đánh mất gia đình, công việc, bạn bè và thậm chí phải đi tù. Khi ra tù, ông đã nghĩ đến chuyện tự sát, nhưng nhờ lời động viên của một vị linh mục đã giúp ông bắt đầu thay đổi cuộc đời. Đây chính là một bằng chứng mạnh mẽ cho chúng tôi trong nhóm đó hay một lời nhắc nhở mà Thiên Chúa Thiên Chúa nói cho dân qua miệng ngôn sứ trong lưu đày, tiếp tục nói cho những cuộc lưu đày hôm nay và lời này muốn đi vào cuộc sống của họ và giải thoát họ. “Hãy an ủi, an ủi dân Ta…” Chúng không phải là những lời vô nghĩa, nhưng được trợ lực bởi hành động quyền năng của Thiên Chúa. Một lần nữa, tôi lại nghe thấy giọng nói của người mẹ: “nào, nào, đâu có sao đâu”, khi bà cúi xuống ẵm con mình lên.

Hôm nay, chúng ta nghe những từ lời đầu tiên trong Tin mừng Maccô và thánh sử đi thẳng vào đề. Maccô không khởi đi từ một gia phả hay trình thuật thời thơ ấu như Matthêu và Luca. Maccô đề cập thẳng đến Gioan Tẩy Giả và Đức Giêsu khi đã trưởng thành và bỏ qua trình thuật cả khi hai khi còn trong lòng mẹ. Vào thời điểm này, dân Dothái không chịu cảnh lưu đày, nhưng lại chịu sự áp bức nặng nề của người Rôma trên chính quê hương mình. Một số thích ứng với đường lối của người Rôma, trong khi những người khác (vd: những người quá khích) lại âm mưu nổi loạn. Giống như trong các quốc gia, xưa và nay chịu sự áp bức, hầu hết các công dân khác đang cố gắng hết sức để có thể sinh tồn.

Thật bất ngờ khi gợi lại lời đầy khích lệ của ngôn sứ Isaia: “Hãy chuẩn bị con đường cho Đức Chúa…” Gioan Tẩy Giả đã gợi lại những ký ức xưa cho dân nhợ́ lại những việc Thiên Chúa đã làm cho họ. Vì thế, chẳng có gì ngạc nhiên khi người ta tuốn đến với Gioan trong sa mạc. Ông làm phép rửa thống hối hầu họ có thể chuẩn bị bước vào đời sống mới nơi Thiên Chúa.

Chẳng phải đôi khi người Kitô hữu chúng ta cảm thấy như bị lưu đày nơi đất khách hay sao? Ý thức về sự cô lập của chúng ta đang được tăng lên vì, trong khi chúng ta họp nhau cầu nguyện và suy gẫm hôm nay, thì nền văn hóa thế giới vượt ra khỏi cánh cửa Giáo hội chống đối lại những giá trị mà chúng ta đang nỗ lực vun trồng và muốn chuyển trao lại cho con cái chúng ta. Chúng ta hãy mở lòng đón nhận lời của ngôn sứ Isaia, vì hôm nay chúng ta có thể dùng đến lời an ủi.

Ai trong chúng ta ai không cảm thấy áp lực mà kỳ nghỉ đè trên chúng ta khi chúng ta trải nghiệm những đòi hỏi và giới hạn trên tinh thần của mình, thời gian và ngân sách? Mùa đông đang đến cũng nhắc nhở chúng ta về dòng thời gian và sự tạm bợ của mọi người và muôn vật mà chúng ta biết và làm. Thỉnh thoảng chúng ta nỗ lực lên kế hoạch và những dự định nghiêm túc mà chẳng bao giờ thực hiện được. Chúng ta được mời gọi thực hiện quá nhiều cho tha nhân đến nỗi chúng ta hiếm khi có thể quan tâm đến nhu cầu của riêng mình. Hôm nay, chúng ta có thể dùng đến lời an ủi.

Những lời của Gioan Tẩy giả có thể an ủi những ai đang sẵn lòng ăn năn về tội lỗi của mình. Ông mang tin vui đến cho những ai khao khát được tha thứ; nhưng ông không mang tin vui đến cho những người tự cho mình là công chính, hay dửng dưng với Thiên Chúa và đường lối của Người. Gioan làm phép rửa nhằm xóa bỏ đường lối cũ. Nhưng phép rửa của Gioan chỉ là sự khởi đầu. Sau phép rửa bằng nước là phép rửa bằng lửa – đời sống mới mà Thánh Thần sẽ đổ tràn trên chúng ta qua Đức Giêsu và sự sống, cái chết và sự phục sinh của Người.

Như ngôn sứ Isaia và Gioan, chúng ta được mời gọi để mang niềm ủi an và tin vui đến cho tha nhân. Chúng ta hãy cố gắng tập trung khi chia sẻ ý nghĩa đích thực của mùa này với những ai thân cận nhất và với tha nhân chúng ta gặp trên đường mà Thiên Chúa đã mở ra cho chúng ta.Cùng với Gioan, chúng ta có thể cảm thấy như tiếng hô vang trong hoang địa khi chúng ta kêu gọi thế giới sửa đổi và chuẩn bị cho việc Chúa đến và cho đường lối của Người.

Gioan tẩy Giả mời gọi những người tuôn đến với ông trong sa mạc nhớ lại những công việc vĩ đại Thiên Chúa đã làm. Một lần nữa ông mời họ hãy tin rằng Thiên Chúa không bỏ rơi họ trong đau khổ và Người sẽ đến để giúp họ. Trong khi tự chuẩn bị, họ phải quay trở lại với nguồn gốc của họ trong niềm tin vào trong Thiên Chúa.

Mùa Vọng này, chúng ta tìm kiếm những con đường để hô lên cùng Gioan: “Hãy chuẩn bị con đường cho Đức Chúa…” Chúng ta hy vọng lời nói và hành động của chúng ta trong mùa này sẽ mang niềm hy vọng đến cho con người, trong giờ lâm tử và trong nỗi đau, trong bối rối và lầm lạc – Thiên Chúa không bỏ rơi họ, nhưng Người làm một con lộ bằng phẳng cho họ. Vinh quang Thiên Chúa sẽ được tỏ hiện cho những ai biết mở lòng ra và mắt luôn mở rộng. “Hãy chuẩn bị con đường cho Đức Chúa”.

Tin mừng theo thánh Maccô đã bắt đầu. Nó sẽ mở ra cho chúng ta suốt năm phụng vụ này. Mỗi Chúa Nhật chúng ta sẽ được nghe về niềm an ủi mà chỉ có Thiên mới có thể trao ban cho chúng ta – Tin mừng Đức Giêsu Kitô.

Chuyển ngữ:: Anh em HV Đaminh Gò-Vấp


2nd SUNDAY OF ADVENT (B)
Isaiah 40: 1-5, 9-11; Psalm 85; 2 Peter 3: 8-14; Mark 1: 1-8

At the airport recently a mother and her two-year-old were among those of us waiting to board our plane. The boy was frisky, ran from his mother’s side and tripped over a businessman’s briefcase. He banged his head on the terrazzo flooring and gave such a shriek of pain that many of us around let out a collective "Ahh!" of sympathy. But none of us were more sympathetic than his mother who scooped him up, clutched him to herself, kissed his bruised forehead and said repeatedly, "There, there, mommy’s right here." The more he cried, the more she spoke those comforting wordscd, "Mommy’s right here…. It’s okay."

That young mother and injured child come to mind as I hear today’s passage from Isaiah. If you were to make a list of the most comforting Old Testament texts wouldn’t today’s be among the top 5 or 10? The passage reflects the tender love God has for the injured and defeated chosen children whom God had brought to birth and nurtured. Chapter 40 begins a section in Isaiah biblical people call "Second Isaiah" and it is addressed to the Israelites in Babylonian captivity. "First Isaiah" (chapters 1-39) was meant to warn the people in Jerusalem of what would happen if they didn’t change their ways. They didn’t, were taken into exile and now, in their place of misery, God speaks to them a word of comfort. God is like that young mother who swoops up, kisses her injured child and speaks words of comfort, "There, there, mommy is here."

The Jewish people had been imprisoned and our God is going to set them free. They felt abandoned by God, but God has entered their place of pain. Orders are sent out: a smooth highway is to be constructed and God will come to lead the people home on it. The way will be made smooth because the travelers will be weary and frail after their long exile. Those lining the road will see the people’s return to Jerusalem and acknowledge that this is God’s work. "Then the glory of the Lord shall be revealed, and all people shall see it together…." Who else but God could accomplish such a marvelous, liberating task?

As we approach the end of this year many of us could use a little comfort. The hustle and bustle of the holiday season only intensifies people’s loneliness and sadness over loss, financial difficulties and discouragement. The holiday season’s superficial joviality and high expectations offer no comfort at all and only deepen the feeling of living in exile. Isaiah offers us hope this season as we hear the prophet’s promise that our God is coming to us in exile to lead us out. The journey may be long, but with God by our side we will not give up or collapse along the way.

In a recent Scripture session a man told us about his past history addicted to drugs. He lost his family, business, friends and was eventually sent to prison. When he got out he was contemplating suicide, but the words and support of an encouraging priest helped him begin to turn his life around. It was a powerful witness to us in that group and a reminder that the God who spoke through Isaiah to the people in exile continues to speak to modern-day exiles and wants to enter their lives and lead them out. "Comfort, give comfort to my people…" They are not just empty words, but are backed up by God’s powerful deeds. Again I hear that mother’s voice, "There, there, everything is going to be all right," as she bent down to swoop up her injured child.

We hear the first words of Mark’s gospel today and he gets quickly to the point. Mark doesn’t begin with the genealogy or infancy narrative as Matthew and Luke. John the Baptist and, soon-to-arrive Jesus, are not in their mother’s womb; this gospel begins with them as grown men. At this time the Jewish people have not been taken off to a foreign country, but are under heavy Roman oppression in their own land. Some of them have adapted to the Roman ways, while others (e.g. the Zealots) are plotting a violent rebellion. As in countries, ancient and modern under oppression, most of the other citizens are doing the best they can to survive.

Out of nowhere, or so it must have seemed, a messenger reminiscent of Isaiah, enters with an encouraging word, "Prepare the way of the Lord…." John the Baptist stirred up ancient memories for the people as they recalled God’s powerful deeds on their behalf in the past. No wonder they flocked out to John in the desert. He offered them a baptism of repentance so they could prepare for God’s renewed entrance into their lives.

Don’t we Christians feel like exiles in a foreign land at times? Our sense of isolation is heightened because, while we gather to pray and reflect this day, the culture of the world beyond our church doors is hostile to the values we are trying to nurture in ourselves and want to pass on to our children. We take Isaiah’s words to heart, for we can use a bit of comforting today.

Who among us doesn’t feel the pressure the holiday season puts on us as we experience the demands and restrictions on our spirits, time and budgets? The growing winter season also reminds us of the passage of time and temporariness of everyone and everything we know and do. Sometimes our best made plans and earnest intentions never materialize. We are asked to do so much for others that we barely can tend to our own needs. We can use some comforting today.

John the Baptist’s words can be comforting for those who are willing to repent from their sin. He brings good news for those who yearn to be forgiven; but he doesn’t have good news for people who are stuck in their self-righteousness, or who are indifferent to God and God’s ways. John offers a baptism that will drown the old ways. The cleansing John offers is just the beginning. After the waters comes the fire–the new life the Holy Spirit will pour into us through Jesus and his life, death and resurrection.

Like Isaiah and John the Baptist we are called to bring comfort and good news to others. We try to stay focused as we share the true meaning of this season with those nearest to us and with others we meet on the way that God has opened for us. With John we can feel like voices crying out in the wilderness as we call our world to reform and prepare for the coming of God and God’s ways.

John the Baptist invited those who flocked to him in the desert to remember the great deeds of God. He invited them again to trust that God had not forgotten them in their distress and was coming to help them. Meanwhile to prepare themselves they were to return to their roots in their faith and in their God.

We search out ways this Advent to cry out with John, "Prepare the way of the Lord…." We hope our words and actions this season will instill hope in people, in their dying and in their pain, in their confusion and wanderings – that God has not forgotten them, but is constructing a straight path to them. God’s glory is about to be revealed to all with hearts disposed and eyes wide open. "Prepare the way of the Lord."

The gospel of Mark has begun. It will unfold for us through this liturgical year. Sunday by Sunday we will hear about the comfort only God can offer us – the good news of Jesus Christ.