Cha xứ của chúng tôi lúc nào cũng quyên tiền vì lý do này lý do nọ. Nhưng cha chẳng bao giờ có đủ tiền sửa chiếc đồng hồ nhà thờ. Cái đồng hồ lớn này thường gõ báo giờ cả ngày lẫn đêm, nó đã bị hỏng từ thời kỳ chiến tranh và đã im hơi lặng tiếng kể từ đó.

Nhưng vào một đêm, cha xứ của chúng tôi giật mình thức giấc: chiếc đồng hồ đang gõ báo giờ! Nhìn đồng hồ của mình ngài đã thấy một giờ khuya, nhưng chiếc đồng hồ đã điểm 13 lần trước khi dứt. Cầm theo cây đuốc, cha xứ lên tháp chuông xem có chuyện gì đã xảy ra. Dưới ánh đuốc thấy một khuôn mặt mà ngài nhận ra ngay đó là Bill Vilkins, anh chàng bán tạp hóa ở địa phương chúng tôi:

“Con đang làm gì đấythế , hả Bill?” Cha xứ hỏi một cách ngạc nhiên.

“Con đang sửa cái chuông.” Bill trả lời, “Đã nhiều tuần nay rồi đêm nào con cũng lên đây. Con hy vọng làm cho cha ngạc nhiên, cha biết không ạ?”

“Đúng là con đã mang lại ngạc nhiên cho cha!” Cha xứ nói, “Có lẽ con đã đánh thức mọi người trong ngôi làng nghèo nàn này nữa. Mặc dù thế, cha vui mừng thấy cái chuông đang hoạt động trở lại.”

“Thưa cha xứ đó chính là điều phiền phức.” Bill trả lời, “Cái chuông hoạt động tốt, nhưng con e rằng lúc một giờ nó sẽ đánh mười ba lần và con không thể làm gì được nữa.”

“Bill ơi, chúng ta đã quen dần chuyện đó rồi còn gì!” Cha xứ nói, “Mười ba đúng là không tốt bằng một, nhưng còn tốt hơn là không có gì cả. Bây giờ chúng ta xuống, và cùng uống nước trà nhé.”

(“Thirteen Equals One” Jos. Tú nạc, NMS - sưu tầm)