Chúa Nhật II Phục Sinh

Con người giao tiếp với nhau thông qua nhiều con đường: đường bộ, đường thuỷ, đường hàng không…Đường là nhịp cầu nối của gặp gỡ và liên đới, từ cổ chí kim, từ đông chí tây, ai cũng qua vạn nẻo đường. Hai môn đệ trên đường Emmau, chung nhau một con đường, và họ cũng chung nhau một nỗi chán chường, đến thất vọng: Chúa Giêsu chịu Tử nạn.

Bao năm theo Chúa, biết bao kỳ vọng vào Ngài, giờ tan theo mây khói. Họ đi, những bước chân nặng trĩu u buồn. Họ nói về quá khứ, về những gì mới xảy ra, trong tâm trạng nuối tiếc. Cho đến khi có một người khách lạ cùng bước chung đường: “ Các anh vừa đi vừa trao đổi với nhau về chuyện gì vậy?” (Lc 24,17). Như được dịp, họ trút hết bầu tâm sự cho vị khách không mời này. Họ thi nhau thuật lại một biến cố đau thương mới xảy ra, và chính họ là những người ở trong cuộc.

Người khách lạ chăm chú lắng nghe và hoà trong kênh buồn của hai môn đệ. Những nhịp bước cùng cảm thông, những cõi lòng cùng rung động. Người khách bộ hành, như đã thấu hiểu tất cả tâm trạng của hai người lữ hành Emmau.

Câu chuyện cứ ngày càng được sáng tỏ, vị khách thứ ba dẫn giải từ Kinh Thánh Cựu ước rồi Tân ước. Và như một điểm hẹn của niềm hy vọng. Vị khách bộ hành cùng hai môn đệ cử hành Thánh Thể, lúc bấy giờ hai người mới nhận ra người khách lạ đồng hành chính là: Chúa Giêsu.

Con đường cuộc đời có những lúc cũng đầy nỗi bi quan, thất vọng. Đường công danh sự nghiệp, đường học hành, đường tình duyên trắc trở…Con đường Emmau, là con đường mở ra nhiều hy vọng, có Chúa đồng hành sợ chi gian khổ, hỡi bạn, ta cùng đi.