Thế giới ngày nay người ta sống thực mà như mộng. Người này đổi thừa người nọ không tỉnh mà thật ra chẳng ai lại không say. Kẻ say tình, người say tiền, phần còn lại say mê danh vọng. Ai cũng say cả, vậy mà cứ đổi lỗi cho nhau, đuổi nhau chạy loanh quanh vòng luẩn quẩn của cuộc sống.

Thật ra, nguyên nhân chính yếu khiến nhân loại bất hạnh cũng chỉ vì tham vọng. Điều khiến nhân loại mù quáng cũng vì tại bạc tiền. Cuộc sống bấp bênh, càng khiến con người nô lệ mớ vật chất chóng tàn rụi. Càng không nắm giữ được chúng con người càng cuống cuồng, hối hả chạy đua trên đà danh vọng. Kết quả, tay trắng vẫn hoàn trắng tay, ngày ra đi chẳng ai mang được gì theo mình.

Ngày nay cuộc sống tiến bộ, người ta tranh nhau mở khách sạn, nông trường... những công trình đồ sộ tích trữ lương thực, của cải nhằm phục vụ nhu cầu xã hội. Cuộc sống khá giả, nhà cao cửa rộng mọc lên như nấm, chả còn mấy nhà tranh vách đất, nơi nghèo kém lắm cũng không thiếu nhà có honda, tủ lạnh...

Không chỉ tồn tại trên đời cách vô thức, nhưng chăm lo làm giàu cuộc sống tạo tiện nghi, thoáng sạch hầu phục vụ chính họ cũng là điều phải lẽ. Chỉ cần biết đừng quá nô lệ, phụ thuộc vào vật chất là được. Vì chưng cái kho tàng kếch xù mà mọi người đang giữ bo bo, đang ôm khư khư trong mình đó thật ra chỉ là những thứ vô bổ, tự bản chất, không thể mang lại phúc trường sinh vĩnh cửu cho nhân loại. Thì tại sao nhân loại lại cần chúng như thể cứu cánh vậy?

Ngày nay văn minh tiến bộ, nhiều người muốn sống tốt, cũng thấy cần phải dừng lại hầu chọn lựa lối sống thích hợp giữa thế trần ngập tràn sa đoạ. Thế nhưng chả có lối sống nào tốt hơn cho bằng lối sống Tin Mừng. Chỉ cần biết cậy dựa vào Lời Chúa, đi vào răn giới của ơn cứu độ, lướt thắng đam mê, dục vọng, mới mong có tương lai ngày mai sáng lạn.

Mỗi lần chiêm ngắm sự vĩ đại, lạ lùng của Thiên Chúa, bạn nhìn thấy gì đang đó, một quả cầu đang bay hay chú cuội ôm cây đa mà khóc... tất cả đều không ngoài quyền năng và sự quan phòng của Thiên Chúa. Bạn có thể thủ đắc như thế nào giữa vạn vật luân chuyển theo chu kỳ của Thiên Chúa chứ. Chúng có vĩnh viễn thuộc về bạn hay chính bạn còn mục rữa trước khi chúng mục rữa?

Hãy dừng lại khi còn kịp, đừng tiếp tục xây dựng rồi tốn công đập phá. Mọi sự bạn đang cố gắng kỳ kèo tranh chấp hôm nay rồi cũng có lúc phải bỏ lại, chấm dứt công trình, không xây mà cũng chẳng thể sửa. Vậy mà Đức Kytô đến, xuất hiện như một phép lạ, không ai có thể hình dung những thứ họ đang tranh nhau tích trữ, hơn thua đồng một đồng hai, sẽ trở thành vô nghĩa trong ngày mai. Bởi thật ra, vật chất có gì bền vững đâu. Đẹp, bền, chắc, xịn thế nào rồi cũng hết, tự bản chất chúng không thể vĩnh viễn tồn tại.

Cái khổ lớn nhất của nhân loại cũng chính là ở đó. Kẻ không có thì cố gắng tìm bằng được sao cho có, người có một lại muốn kiếm sao cho được hơn gấp trăm. Cứ vậy là cãi nhau, tranh nhau, giết nhau, cào cấu, xâu xé lẫn nhau. Đau lòng vậy đấy, biết không ai có thể sống mãi mà ăn hết bạc tiền, của cải nhưng ai cũng muốn tranh đấu để được dư bạc, dư tiền. Tồn tích, ky bóp từng đồng mà ngày ra đi chả nắm được lấy nửa xu.

Tiền quan trọng thật đấy nhưng đâu phải tối quan trọng. Làm sao tiền mua được hạnh phúc, chuộc được tình yêu, thủ đắc được sự sống? Vậy mà chẳng thể hiểu tại sao người ta cứ đi tìm tiền. Thời buổi này, tiền là tất cả, là ông chủ điều khiển, lèo lái thế giới. Tiền thích kết bạn đặc biệt với những tên trộm cướp, lừa đảo, thất nhân, thất đức. Kẻ lòng tham vô đáy thì đựng tiền trong ruột, đến đâu chúng cũng chỉ thấy tiền là tiền. Thích tiền thật ra chả có gì đáng trách nhưng thích đến nỗi bán cả lương tri, nhân phẩm mới đúng đau lòng. Tự nhiên, khó ai từ khước nổi tiền bạc, của cải, tiền càng đầy túi càng ham, mà càng ham lại càng thiếu, càng thiếu lại càng mất. Tiền đầy nhà mà nằm xuống hai tay buông xuôi thì nào có ăn nhằm gì. Vậy nên bảo như Đức Kytô, bán chúng đi mà mua lấy túi tiền không hư nát (x.Lc 12,33) hợp lý thật đấy nhưng khổ nỗi chả mấy ai nghe, mà không nghe cũng là vì khó quá, đụng chạm đến lòng tham vô độ thì ai cũng trốn chạy.

Thật ra không chỉ có tiền che mắt nhân loại, mà còn nhiều thứ khác nữa kìa, đam mê, dục vọng... Thế giới càng văn minh thì màng che càng dày, vừa dày bề rộng vừa dày độ cao đến độ nhân loại mù cả. Đắm mình trong đam mê dục vọng, không còn biết phận số đời mình thuộc về ai, là của ai, và đi về với ai. Cứ vậy, giờ Đức Kytô đến, chả còn ai biết, chả mấy người quan tâm, tìm hiểu, chờ đợi. Thiên Chúa bị loại bỏ ra khỏi tầm nhận thức của nhân loại. Người ta chỉ còn biết đến tiền tài, tình yêu, sự nghiệp. Lối sống ngày sau, không còn hằn sâu trong tiềm thức nhân loại từ bao giờ kìa.

Lạy Chúa, Ngài mời gọi nhân loại tỉnh thức giữa mớ hỗn độn của cuộc đời. Trà trộn giữa của cải bạc tiền, danh vọng, tình yêu, những thứ vật chất không khiến con người tồn tại vĩnh cửu, Ngài muốn nhân loại tỉnh thức để tìm ra lối sống trường sinh, là một thách đố không thực dễ cho con người giữa thiên niên kỉ này. Làm sao thức nổi chứ khi nhu cầu vật chất nổi cuộn như núi, còn khao khát nhân linh lại chìm sâu giữa lòng đời khô cạn. Con không say nhưng cũng chẳng tỉnh, ngất ngứ giữa mớ danh vọng cuộc đời, nửa tỉnh nửa mê. Con đã sống những giây phút thật chả giống ai, như thể tự mình độc quyền trên cuộc sống đắm chìm tham vọng, chả cần biết gì đến Thiên Chúa. Như thể Ngài không phải là Chủ của con vậy, mà chính con tự làm chủ lấy mình. Ngài có đến vào lúc con không ngờ hay có ngờ con cũng chả thể sẵn sàng, vì sức ép tham vọng đã đè nặng cuộc sống con. Xin giúp con thức dậy, tự mình thức dậy mà không đợi người thức, để bất cứ khi nào Chúa gọi, con cũng đã ở trong tư thế sẵn sàng, chờ đợi. Con xin lỗi, thời gian qua không những con đã ngủ quá say trong tội, mà còn để cho nước mắt, đau khổ phủ mờ, cho nên có tích trữ được gì cũng bị nhân loại đánh cắp. Xin giúp con chọn Ngài làm Chủ, thay vì bán rẻ nhân linh, nô lệ thế trần, làm tôi mọi cho những thứ tình cảm vô bổ chóng qua, thì làm nô lệ Chúa, làm đày tớ của Ngài. Xin giúp con biết biến đổi ngay trong giây phút hiện tại, đừng đợi ngày mai thay đổi tôi mới đổi thay, hầu con có thể tỉnh thức giả ngay trong đêm nay Chủ đến, Ngài cũng thấy con đã đợi Ngài ở đấy thật lâu lắm rồi...