Chẳng lúc nào nguôi.
Từng giây phút Chúa đoái nhìn vì ơn cứu rỗi.
Sự bình thường là gì là lòng ta yếu đuối,
là mù quáng đối với bản thân mình,
lòng tham của ai kia
nào có thể ban phúc với thời gian.
Ta muốn lời tin yêu tự cất lên tiếng nói
vì đó là gì – là tro bụi, là sỏi đá,
là thử thách bộn bề, là tất cả những gì chúng ta đã đi qua,
vì chúng ngân nga như hồi niệm chính mình.
Nó giúp ta nghe ngày tận thế và sống lại của ta,
nó giúp ta cảm nhận quê nhà trong đời thường trần thế,
nơi ai kia được sinh hạ mỗi ngày
trong ánh sáng ta chở che tầm mắt –
ánh sáng đó kéo lên như mành cửa
để chúc phúc những con người thánh thiện, phong phú,
lãng quên và mê muội,
và thánh hóa ngôi nhà nhỏ trong ta.

Mỗi điều ban phúc cho ta thoát khỏi chốn bình thường
và mỗi lúc là nụ hôn Người - Cứu Độ.

(2009 – Valentine - NMS & CTTT, Ý thơ "Ordinary Time" - Fr. Pier Giorgio DiCicco)