EMMANUEL - CHÚA Ở CÙNG

HAY CHỈ ĐỨNG BÊN NGOÀI?

CHÚA NHẬT IV MÙA VỌNG NĂM A - 2025

Phụng vụ những ngày cuối mùa Vọng không ồn ào, nhưng trầm lắng. Không còn tiếng kêu dọn đường. Không còn những lời cảnh tỉnh dữ dội. Chỉ còn một khoảng lặng, nơi Thiên Chúa đến không bằng quyền lực, không bằng lý luận, nhưng bằng sự hiện diện.

Lời Chúa hôm nay không đưa ta vào những phép lạ lớn lao, mà đặt trước chúng ta những con người rất nhỏ: Maria, Giuse, và đối diện họ là Akháp.

Từ đó mời mỗi người đi vào lòng mình để trả lời: Thiên Chúa có ở cùng tôi thật không? Hay Ngài chỉ đứng bên ngoài cuộc đời tôi?

1. THÁNH GIUSE: ÂM THẦM NHƯNG VỮNG TIN.

Âm thầm nhưng vững tin. Thinh lặng nhưng trọn niềm phó thác. Không thể hiểu nhưng vẫn cậy trông. Thánh Giuse không đòi giải thích để thỏa mãn suy nghĩ của mình. Ngài đặt trọn cuộc đời vào tay Chúa, để Chúa quyết định mọi sự.

Ngài đứng trước một tình huống mà nếu là chúng ta, chắc hẳn sẽ rối bời: Người mình yêu thương mang thai. Do đó, với cô, tương lai mờ mịt, danh dự bị đe dọa, luật pháp treo lơ lửng trên đầu.

Giuse có thể nói. Có thể chất vấn. Có thể bảo vệ mình. Nhưng Giuse ở lại trong thinh lặng. Không phải thinh lặng cam chịu, mà là thinh lặng của người tin rằng Chúa đang làm việc, dù mình chưa thấy.

Giuse không lý luận nhiều. Ngài hành động. Không hành động theo bản năng, mà hành động theo thánh ý Chúa. Từ ngày ấy, có thể nói: Giuse không còn là Giuse của hôm qua. Đời ngài tan biến để một đời khác bắt đầu. Đó là đời của người hoàn toàn thuộc về Chúa.

2. ĐỨC MARIA: CŨNG BƯỚC ĐI TRONG BÓNG TỐI ĐỨC TIN.

Tuy nhiên, Đức Maria cũng không hề là ngoại lệ. Maria và Giuse gặp nhau trong thánh ý Chúa, nhưng họ cũng gặp nhau vì cùng sống trọn vẹn cho Chúa. Chúa là niềm vui. Chúa là hạnh phúc. Chúa là lẽ sống và sức sống của họ.

Nhưng con đường ấy không hề dễ dàng. Maria đã phải chiến thắng chính mình. Ngài đứng giữa ngã ba đường, không một biển báo, không một "định vị". Cuộc chiến nội tâm của Maria là đối diện với chính mạng sống mình và của con mình.

Nếu Giuse thực sự là người công chính theo Luật, thì viên đá đầu tiên ném vào Maria, không ai khác, chính là Giuse.

Nhưng Maria đặt mọi sự lên bàn cân: Một bên là nghịch lý của lời "Xin vâng", một bên là ý Chúa vô cùng. Và Maria đã chọn. Không phải chọn an toàn. Không phải chọn dễ dàng. Ngài chọn để Chúa làm chủ đời mình.

3. GIUSE VÀ MARIA, NHỮNG NGƯỜI BƯỚC ĐI KHÔNG BẢN ĐỒ.

Giuse - Maria, sao lại là một thanh niên đứng bên một thiếu nữ và rồi… đồng trinh? Sao lại phải đón nhận một người mà thiên hạ có thể cho là "hư hỏng", để rồi mình phải "đổ vỏ"? Sao phải tin vào một giấc mơ?

Tất cả với Giuse chỉ là một mớ bòng bong. Một bầu trời đen thẳm. Không lối ra. Không lời giải thích. Nhưng chính tinh thần của người công chính đã giữ Giuse ở lại. Ngài không nói nhiều. Ngài để Chúa làm việc.

Giuse can đảm để thánh ý Chúa đánh đố đời mình. Can đảm để chấp nhận cho đời mình tan biến. Can đảm để bước vào một tương lai không bảo đảm gì ngoài Thiên Chúa.

Chúng ta cũng vậy. Cũng có những bão tố. Nhưng bao nhiêu cơn bão trong đời, chúng ta thật sự để Chúa hành động? Hay ta chỉ vùng vẫy, tự xoay xở, tự quyết định?

4. CÓ CHÚA NÊN CÓ NHAU.

Giuse và Maria được Chúa quy tụ. Đúng hơn, Chúa "cột trói" họ vào cuộc đời nhau. Nhưng chính họ đã hiến dâng mình cho Chúa, hiến dâng trọn vẹn một tình yêu đơn sơ, một niềm trông cậy mạnh mẽ.

Họ có Chúa - nên họ có nhau. Vì họ chỉ dành cho Chúa. Và khi bước vào để thực hiện thánh ý, họ trở thành những con người mềm lòng, để Chúa dẫn dắt, để Chúa quyết định.

5. AKHÁP, NGƯỜI "CÓ ĐẠO" NHƯNG KHÔNG CÒN THUỘC VỀ CHÚA.

Đối lập với Giuse và Maria, bài đọc I cho thấy hình ảnh vua Akháp. Akháp không vô thần. Ông vẫn là người "có đạo". Nhưng ông tự quyết định vận mạng dân tộc, coi dân là của mình, trong khi đó là dân của Chúa trao cho ông. Và hậu quả không chỉ riêng ông, mà cả dân tộc cùng ngậm cay nuốt đắng. Akháp bại trận. Akháp chết nhục.

Lời nguyền "chó sẽ liếm máu ngươi" (1 Vua 21,19), trở thành cú giật mình cho mọi thời.

Bài học ấy lớn lắm: Không bao giờ con đường dẫn tới thành công mà bằng phẳng, khi con người loại Chúa ra khỏi quyết định của mình.

6. AKHÁP THỜI NAY: RẤT GẦN CHÚNG TA.

Sao chúng ta không chọn con đường của Maria và Giuse? Sao chúng ta còn khờ dại đi theo lối mòn của Akháp? Chúng ta không là vua. Nhưng chúng ta là người lãnh đạo gia đình; lãnh đạo trong một môi trường nào đó; lãnh đạo trên mọt cái "tòa", lãnh đạo trong những ngôi nhà thờ...

Giám mục xây cho mình "pháo đài" uy quyền. Linh mục xây nhà thờ và bằng lòng vì thành quả. Cán bộ làm con đường ngắn nhưng chuyện hối lộ còn dài. Gia đình cưới gả cho con và bằng lòng với mâm cỗ linh đình. Người trẻ chọn nghề, chọn hôn nhân chỉ vì tiền bạc hay cảm tính...

Chúa ở đâu? Emmanuel có là gì với ta không? Akháp hiện hình trong đời này xem ra dễ hơn Emmanuel hiện diện, dù ta vẫn nói: "Con thuộc về Chúa".

7. EMMANUEL: Ở CÙNG HAY ĐỨNG NGOÀI?

Nếu ta chỉ là "Akháp" thời nay, dù Emmanuel đã thật sự đến, Ngài vẫn mãi mãi đứng ngoài lòng ta. Không phải Ngài không ban ơn. Không phải Ngài thù ghét. Nhưng khi ta không tin, ta đã không mở lòng.

Chúa chỉ có thể đứng ngoài, và đứng cạnh bên lòng ta.

Chúa sẽ buồn biết mấy khi Chúa đã mất ta…

Bao lần ta trách Chúa: "Sao Chúa bỏ con?". Nhưng nhìn lại mà xem: Có mấy khi ta ở với Chúa? Có mấy khi ta để Chúa lo liệu cho ta như ý Chúa?

KHÔNG SỢ TA MẤT CHHÚA. CHỈ SỢ CHÚA MẤT TA.

Mùa Vọng khép lại bằng một lời mời gọi rất hiền: Hãy để Chúa ở cùng.

Không cần làm điều lớn lao. Chỉ cần tin như Giuse. Phó thác như Maria. Và đừng sống như Akháp.

Khi ta mở lòng, Emmanuel sẽ không chỉ là một danh xưng, mà là một sự hiện diện thật trong đời ta. Và khi ấy, Giáng Sinh sẽ không chỉ diễn ra trong hang đá, mà trong chính trái tim chúng ta.

Lm JB NGUYỄN MINH HÙNG